“Tuy Tử Kim Đằng tốt, ta cũng nghe nói nơi đó thật sự có Tử Kim Đằng, nhưng chưa có ai từng thực sự lấy được nó, Tử Kim Đằng trưởng thành quá khó tìm. Ưng nói. 

“Nếu dễ dàng tìm kiếm như vậy thì liệu nó có thể thay thế cho roi Kim Lôi của Châu Nhi không? Khó tìm không có nghĩa là không thể tìm được, huống hồ lần này không phải một mình Tần Phong Hi đi mà Mộng Như cũng muốn đi. 

“Cái gì? Mộng Như cô nương cũng đi ư?” 

“Đương nhiên rồi, hơn nữa Tần Phong Hi chỉ cần tìm kiếm Tử Kim Đằng ở phạm vi bên ngoài, Mộng Như của chúng ta lại phải vào trong Thần Ma cốc kia kìa. 

Lời này khiến mọi người đều hoảng sợ: “Mộng Như cô nương đi vào trong cốc làm gì? Việc này thật sự quá nguy hiểm. Nguyệt nhíu mày nói. 

Nạp Lan Mộng Như là một trong những người được lựa chọn làm Đế hậu, hơn nữa còn là người bọn họ coi trọng nhất. Nếu không phải vì đại trưởng lão phu nhân, mẹ ruột của Nạp Lan Mộng Như qua đời hai năm trước, nàng ta cần phải thủ ba năm hiếu thì đoán chừng đại điển tuyển phi lần trước nàng ta đã tới rồi. 

Nếu Đế quân của bọn họ có thể tổ chức đại hôn cùng với Nạp Lan Mộng Như, nguy cơ của Phá Vực gần như sẽ được giải quyết một nửa, có Vấn Thiên Sơn làm chỗ dựa, bọn họ chỉ cần chém giết thẳng tay là được. 

Hơn nữa mỹ mạo của Nạp Lan Mộng Như xinh đẹp có một không hai, đủ để xứng đôi với Đế quân của bọn họ. Cả về công lẫn về tư bọn họ đều cảm thấy vị trí Đế hậu tương lai của điện Cửu Tiêu giữ lại cho Nạp Lan Mộng Như là cực kỳ thích hợp. 

Vả lại, trong đại điển tuyển phi lần trước, Đế quân của bọn họ đặt ra điều kiện phi tần cần biết võ, có thể theo hắn chinh chiến tứ phương và phải lập được công lao. Mấy yêu cầu này, chỉ cần Nạp Lan Mộng Như kết thúc kỳ thủ hiếu thì nàng ta đều phù hợp, lập công cũng không khó, chỉ riêng việc nàng ta có thể mang tới sự ủng hộ của thế lực Vấn Thiên Sơn cũng đã là lập công rồi. 

Nguyệt nhìn thoáng qua Tần Phong Hi, đến lúc đó Tần Phong Hi cũng chỉ là phi tần mà thôi. 

Dù sao bọn họ cũng không mong muốn Nạp Lan Mộng Như xảy ra chuyện. Hiện giờ vừa nghe đến việc Nạp Lan Mộng Như phải vào Thần Ma cốc, sao họ lại không kinh hãi cho được. 

Ngay cả Lệ Tử Mặc cũng nhíu mày nhìn về phía Phạm Trường Tử, chờ đợi câu trả lời của ông ta. 

Sắc mặt của Phạm Trường Tử cũng không dễ coi, dường như ông ta rất không đồng tình với quyết định này của Nạp Lan Mộng Như. Ông ta trừng mắt nhìn Lệ Tử Mặc, cả giận nói: “Chuyện này còn chẳng phải là vì ngươi hay sao? Một năm qua Mộng Như vẫn luôn tìm kiếm dược liệu cho ngươi, vì tìm thuốc mà con bé thậm chí thường xuyên một mình bôn ba bên ngoài, dãi gió dầm mưa, trèo đèo lội suối, có lần còn rơi xuống vách núi thập tử nhất sinh, lúc quay lại Vấn Thiên Sơn chúng ta đều giật mình kêu lên. Người thì hay rồi, chẳng quan tâm gì đến con bé, bây giờ chỉ sủng ái người này... 

“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, ban đầu Mộng Như cũng không cho ta nói. Bây giờ con bé gọi Tân Phong Hi cùng tới Thần Ma cốc cũng chính vì con bé muốn vào bên trong cốc, đến lúc đó còn có thể che chở Tần Phong Hi một đoạn đường. Đứa nhỏ này thật đúng là không có mắt nhìn, con bé còn nói nếu đã là người ngươi che chở thì đương nhiên con bé cũng phải che chở” 

Đám người Nguyệt nghe vậy ai nấy đều thay đổi sắc mặt, bọn họ không hề nghi ngờ Phạm Trường Tử bởi vì Nạp Lan Mộng Như thật sự có thể nói ra những lời như vậy. Bọn họ tán đồng Nạp Lan Mộng Như cũng vì nàng ta lương thiện và rộng lượng. 

Tần Phong Hi cụp mắt xuống không nói chuyện. 

Nguyệt, Ưng và Tuyết ba người cùng nhìn về phía Lệ Tử Mặc, Lệ Tử Mặc lại nhìn Tần Phong Hi và hơi nhíu mày. 

“Nếu trong Thần Ma cốc có đồ vật mà bổn Đế quân cần, vậy thì bổn Đế quân tự mình tiến đến tìm kiếm là được. 

Tần Phong Hi ngước mắt nhìn hắn. 

“Chủ nhân không thể làm vậy. Nguyệt là người đầu tiên phản đối: “Trước đó chúng ta đã rời khỏi Phá Vực vài tháng, bây giờ các thế lực ở hoang nguyên Phá Vực đang ngo ngoe muốn động, trong thời gian mấy tháng chẳng biết bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi chưa. Với tình hình như vậy, nếu chủ nhân lại đi xa lần nữa thì thành Phá Vực sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm. 

Ưng cũng gật đầu: “Không sai, chủ nhân, những người bên dưới một thời gian dài không trông thấy chủ nhân cũng có chút dao động trong lòng, nếu cứ kéo dài như vậy thì thuộc hạ sợ bọn họ dễ dàng bị kẻ địch dụ dỗ, sinh ra ý đồ làm phản. 

Lệ Tử Mặc biết lời của bọn họ đều có lý, đang định cất tiếng thì Ưng đã tiến lên phía trước và nói: “Thuộc hạ sẽ tới Thần Ma cốc và dẫn người đi tìm Tử Kim Đằng.. “Ngươi nói ngươi đi, Vấn Thiên Sơn có thể đồng ý không?” Tần Phong Hi mãi vẫn không lên tiếng đột nhiên mỉm cười và nhìn về phía Phạm Trường Tử: “Ta không nói sai nhỉ? 

Nhất định phải là ta đi, có đúng không?" 

“Roi Kim Lôi của Châu Nhi vì ngươi mà bị phá huỷ, chẳng lẽ bảo ngươi đi không đúng hay sao? Còn nữa, vào trong cốc là để tìm dược liệu, chẳng lẽ ai cũng có thể đi được ư? Mộng Như là thiên tài võ học có một không hai của Vấn Thiên Sơn chúng ta, võ công của con bé đã vượt xa cả ta nên mới nắm chắc vài phần để tiến vào trong Thần Ma cốc. Phạm Trường Tử nhìn Ưng, nói bằng giọng mỉa mai: “Ngươi tự nhận công phu của ngươi mạnh hơn con bé ư?” 

Mặt Ưng lập tức đỏ bừng, đối với hắn ta mà nói, việc không thể sánh bằng một người phụ nữ nói thế nào cũng hơi mất mặt một chút, mặc dù thân phận của người phụ nữ này không hề tầm thường. 

Tuyết Vệ vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng vì câu nói của đối phương mà không thể không nín nhịn nuốt xuống. Thiên hạ này chỉ có một Nạp Lan Mộng Như, nàng ta không thể tranh giành với Nạp Lan Mộng Như được. Nhưng mà tiện nhân Tần Phong Hi kia thì dựa vào cái gì mà dám tranh giành với nàng ta? 

Sự không cam lòng của Tuyết Vệ đối với Nạp Lan Mộng Như cuối cùng chuyển hoá thành nỗi thống hận đối với Tần Phong Hi 

“Nếu đã như vậy..” Mặc dù Tần Phong Hi vẫn chưa từng gặp người tên Nạp Lan Mộng Như nhưng lúc này nàng thật sự bội phục người phụ nữ ấy. Nàng ta nhắm thời cơ rất chuẩn xác, chặn hết tất cả đường lui, lấy cớ sự kiện này cũng cực kỳ đúng lúc khiến bọn họ không có cách nào từ chối, nàng không thể không đi. 

Biết Tần Phong Hi định nói gì, Lệ Tử Mặc đột nhiên trầm giọng nói: “Đừng quên bổn Đế quân không thể rời khỏi ngươi được. 

Lời này vừa thốt ra, đám Nguyệt đều sững sờ. Đúng vậy, ngày rằm hàng tháng chủ nhân cần Tần Phong Hi, lần này phải làm sao bây giờ? 

Lệ Tử Mặc nói tiếp: “Nạp Lan Mộng Như muốn Tử Kim Đằng, qua một khoảng thời gian ngắn nữa bổn Đế quân sẽ đi tìm cho nàng ta. Về phần dược liệu thì bổn Đế quân không vội, đợi xử lý sự vụ của Phá Vực hòm hòm đã rồi hẵng đi, sốt ruột cái gì?” 

Mấy người lập tức im lặng, làm như vậy không phải là không được... 

Phạm Trường Tử hơi tức giận: “Không ngờ Mộng Như thật sự đoán đúng rồi! Có điều, Lệ Tử Mặc, ngươi suy nghĩ đơn giản thật đấy, ngươi có biết tại sao con bé muốn đi vào lúc này không? Canh ba tiết hàn lộ, bảo dược xuất thế, vật kia chỉ tại canh ba tiết hàn lộ mới phá đất mà mọc lên. Ngươi cho rằng dược liệu quý hiếm sẽ chờ ngươi bận rộn xong rồi dẫn theo phụ nữ ung dung chậm rãi đi tìm ư? Đúng là uổng phí tấm lòng của Mộng Như dành cho ngươi” 

Đúng là chặt chẽ đến giọt nước cũng không lọt. 

Có điều Nạp Lan Mộng Như không biết việc Lệ Tử Mặc cứ mỗi ngày rằm lại cần Tần Phong Hi nên hiện giờ mới khiến tình huống của bọn họ có chút khó xử. 

Tần Phong Hi đến gần Nguyệt và thấp giọng hỏi: “Là loại dược liệu gì vậy?” 

“Nghe ông ta nói như vậy thì chắc là Tam Hàn Thu Giao. 

“Tam Hàn Thu Giao ư?” Tần Phong Hi hơi ngẩn ra, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lệ Tử Mặc. Nàng thật sự không ngờ kịch độc trong người hắn phải dùng đến cả thứ đó. 

Nàng từng nghe lão đạo sĩ nói qua về Tam Hàn Thu Giao, mặc dù gọi là giao nhưng thật ra nó là một loài thực vật, hơn nữa nó còn sinh trưởng ở vùng đất cực âm, giữa đêm khuya khoắt mới có thể phá đất mọc lên, đến khi hừng đông nó sẽ bị ánh nắng phơi khô, chất lỏng bên trong cây cũng bị bốc hơi và mất đi tác dụng. 

Lúc đó nàng chỉ nghe lão đạo sĩ nói với tâm thế coi đó như chuyện thần kỳ thú vị mà thôi, không ngờ loại dược liệu ấy thật sự tồn tại. Nếu là Tam Hàn Thu Giao thì quả thật không thể bỏ qua cơ hội này. 

Nạp Lan Mộng Như đúng là một người phụ nữ không đơn giản. 

Lúc này, Tần Phong Hi trái lại cảm thấy hơi tò mò về nàng ta. 

“Lần này Phạm trưởng lão tới không chỉ là để truyền lời nhỉ?” Nàng hỏi. 

“Đúng vậy, ngươi cũng thông minh đấy, lão phu sẽ dẫn ngươi cùng đi tới Thần Ma cốc, ngươi có thể đưa một người trợ giúp theo mình. 

Nói như vậy, Nạp Lan Mộng Như chắc chắn Tần Phong Hi sẽ đi, hoặc có thể nói nàng ta chắc chắn nàng không thể không đi. 

Sau khi Phạm Trường Tử rời khỏi điện tam trọng, Tuyết Vệ cũng bị Lệ Tử Mặc tức giận đuổi ra ngoài đồng thời hạ lệnh, bất kể hắn có mặt ở điện tam trọng hay không thì cũng không cho nàng ta đặt nửa bước chân vào đây. Lúc ra ngoài Tuyết Vệ còn u ám liếc nhìn Tần Phong Hi, khiến nàng bất giác nhíu mày lại. 

Trong sảnh chỉ còn lại bốn người. Bọn họ im lặng một lúc lâu, Nguyệt là người đầu tiên mở miệng. 

“Đánh xe đi từ Phá Vực tới Thần Ma cốc mất một tháng, cực xa, vừa đi vừa về đã tốn mất hai tháng. Nếu Tần Phong Hi may mắn tìm được Tử Kim Đằng trong vòng nửa tháng thì tổng cộng vẫn phải mất hai tháng rưỡi. Bây giờ vừa mới qua ngày rằm, ở giữa ít nhất còn phải qua hai ngày rằm nữa... 

Mặc dù Tần Phong Hi biết hắn ta trung thành với Lệ Tử Mặc và suy nghĩ cho Lệ Tử Mặc, nhưng hành vi không buồn hỏi xem nàng có muốn đi hay không mà đã tự tiện lựa chọn cho nàng của Nguyệt vẫn khiến trái tim Tần Phong Hi hơi lạnh lẽo. 

Vào thời khắc này, nàng đột nhiên nhận thức sâu sắc rằng điện Cửu Tiêu không phải địa bàn của mình, những người này cũng không thể coi như bạn thân và người nhà của mình. Đây cũng là lần đầu tiên nàng ý thức được, mình ở chỗ này vẫn chưa có quyền lợi và vốn liếng để nói một không hai, nàng là người ngoài, đây không phải thế giới ban đầu của nàng, nơi Nữ hoàng Tần Phong Hi định đoạt. 

Một bàn tay lớn túm lấy tay nàng. Bàn tay ấy có khớp xương nổi rõ, ngón tay rất dài, lòng bàn tay rộng. Hắn dùng sức bóp thật mạnh, giống như muốn gạt bỏ hết những cảm xúc đang vẩn vơ trong đầu nàng vậy. 

Tân Phong Hi ngẩng lên, đối mặt với ánh mắt của Lệ Tử Mặc. 

“Không ai có thể ép buộc nàng đi. Hắn nói: “Loại thuốc kia sau này chúng ta sẽ tìm kiếm, không nhất định chỉ nơi đó mới có. Hoặc là thời điểm này năm sau nói không chừng nơi đó vẫn còn, lúc ấy nàng hãy đi cùng với bổn Đế quân 

“Chủ nhân..” 

Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Tử Mặc quét tới, Nguyệt và Ưng lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa và sốt ruột nhìn Tần Phong Hi. Sao có thể không đi? Vừa nãy bọn họ bảo Phạm Trường Tử rời khỏi điện tam trọng trước, nói là chờ họ bàn bạc xem ngày nào có thể khởi hành chứ không phải là không đi nữa. 

Ý tử của Phạm Trường Tử rất rõ ràng, chỉ khi Tần Phong Hi đi, thay bọn họ tìm kiếm Tử Kim Đằng thì Nạp Lan Mộng Như mới yên tâm đi tìm Tam Hàn Thu Giao, sau đó mới giao Tam Hàn Thu Giao cho bọn họ được. 

Không ai cảm thấy yêu cầu của Nạp Lan Mộng Như quá đáng, không ai cảm thấy nàng ta không tốt, bởi vì đây đã là ban ơn vượt mức đối với Tần Phong Hi rồi. 

Nếu là người khác phá huỷ roi Kim Lôi của Nạp Lan Châu Nhi lại còn đả thương nàng ta, người đó hẳn phải chết không nghi ngờ. 

Hơn nữa Nạp Lan Mộng Như còn dấn thân vào nơi có nguy hiểm tính mạng cực lớn để tìm thuốc cho Đế quân bọn họ, nàng ta có thể tiến vào Thần Ma cốc, chẳng lẽ ngay cả bên ngoài cốc Tần Phong Hi cũng không đồng ý đi ư? So sánh như vậy, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy Tần Phong Hi mà không đi chính là không đặt Đế quân ở trong lòng, còn tham sống sợ chết. 

Nạp Lan Mộng Như! 

Trong mắt Tần Phong Hi loé lên ánh sáng u ám. 

eyJpdiI6ImJJNkU0Ym10cjBcL2xmRHdSajR2NjdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU1NHIrbFBOWkkwbDlFdGl3WGtTS0J3Z0d5bnV1eU1PeWhTSU1cL2JOSTFpOFRMWmdsQWZcL3RLVkJWZHNrcmJDNlc3eGRmNWRIVHVFeSs2d2FJc2ZpMXpDeTNlY2RUcUJraFdrM0RnQUhDSm1SZ1BXOWplXC9JWjlyXC8xeGxIMnFVY0NZeVZUd0dONXFWT3V4d0pOMU82VU5JeGZKUFwvQnhIR0xKamVpaHJRTGdUcHlEZUNTcVBHZ1R3QmJBYVpuSWJ3SDl2SjVVZllPXC83SktxTTZBOFY1RUlGUHBqYU41cUdnMjQ1V2ExTXpIeTQ9IiwibWFjIjoiNzhiMzcwMzEzOWQ0Yjc1Mjc2MTMxNGIyYzQ5N2Y3NzNlYTQ4MTUzNjVhN2FkMTE2ZjA2ODNkMTk0ZGU0NjdmMiJ9
eyJpdiI6IjZrN0l5dUZpc29qZnVZZVVEdEZyZGc9PSIsInZhbHVlIjoiQTB6UzFXdW8wNEhad3FnM3o1ekNkTzZObjhwK3lIRWp6MktJSkFpMW1ZcVBlMG5OZHM5S2RjQjdHaXBkVFhuSnhKbndYcVZmT20yODFQYzhacmlJQ0I5NnRmT1paZkdUTGRXMkkrM2tDR1V1XC93S1VjNGxkckpFTnozQ01OQkppS2F3QkcxZ3lGcFV4SUVadFVTV1V2OVY4Yk5Ia3pTS2JJMVhjeUVsd2hzMklrQU5iNFRYRmIwMkQrQks3NmswdHV2bXRKYm5sMGpVdENRcUIwMVA3eVUrRVJlbVU1bWlwWmhyRGlkM3NIR2tFM1wveHhFZldjWlZFV1lhOGZkcUVEcDBOZnlUdEttVDA5ZXRTcXRHcWtFenBNb0JlYnE1djdreldLRDdhTlJEUFB0M3N2UDR5SmJcL2srTDBoWFR0Q3NDS05RTXY1QjhkdUNlUjZiNFlrZHFpWDFyMW5mcmJPaDl2MTNlRHpjb0xrVkNCaFBBOUIxXC8zcFpMQmV5Wnc0XC9zajNCV20zbVZOMnVjQU5zdXQ0UmFKUDkzVmNaQ2dteHVJU2VEU1ZJNHJqdGc4dGlGTFZFYlpPWjNiSDRkVDJoU0VqeEVlNFwvVk1uXC96eWRQbmw2cnJFTll5bGdtbHNiUThQOW92TkJZUXJvPSIsIm1hYyI6IjhkYTk1MGQ3MjYxNjgzZDcwMTYzMGU1MmRkY2JmMjkxOGRkNWQxZjlhMGFhMmEwOWIzNGZjZDRhMGVlOGFmOWEifQ==

“Chàng biết chúng ta không còn lựa chọn nào khác mà. Tần Phong Hi nhìn hắn, trái tim đột nhiên mềm nhũn: “Nếu máu của ta có tác dụng ngăn chặn độc cổ của chàng thì ta rời đi cũng sẽ yên tâm hơn chút. Nếu không có tác dụng thì chàng đành phải chịu đựng vậy.

Ads
';
Advertisement