Nếu khi ấy Lệ Tử Mặc không có sự quyết tâm thì giờ muốn xây lại thành, sao những người khác có thể chịu ngồi yên được? Hẳn là đã lũ lượt tấn công từ lâu rồi. 

Cũng chính vì lẽ đó, dân chúng ở Phá Vực cảm thấy sự an toàn của họ và người thân được bảo đảm nên mới ủng hộ Lệ Tử Mặc hết mình. 

Nhưng muốn xây dựng hoàng triều mà chỉ có một thành vực thôi thì chưa đủ. 

Lúc này có người đề cập tới việc mở rộng lãnh thổ, xây thêm những thành lũy khác xung quanh Phá Vực. 

Điều này cần nguồn lực sức người cực kỳ lớn. 

Lệ Tử Mặc xem tới đây thì không khỏi day day huyệt thái dương. 

Tấu chương tiếp theo là chuyện trưng dụng binh lính để xây dựng quân đội. Một nước muốn mạnh thì buộc phải có binh lính, tất nhiên Lệ Tử Mặc hiểu rõ điều này. Thế nhưng sẽ càng khó khăn hơn bởi không chỉ cần tới tài lực vật lực mà còn cần cả con người. Không có người thì trưng dụng ai làm lính đây? 

May thay vẫn còn một bản tấu chương đề cập tới vấn đề kinh tế. 

Thuế má. 

Nguyên thành chủ của Phá Vực vốn tham lam, hận không thể vắt kiệt đến đồng tiền cuối cùng của dân chúng. Sau khi chiếm được Phá Vực, vì chưa kịp đề cập đến chuyện thu thuế nên dân chúng đã ngừng nộp. Giờ đây, có người quản lý nhắc đến việc này, cho rằng cần phải sớm quy định lại việc thu thuế và thu thuế càng sớm càng tốt để bổ sung vào kho bạc. 

Thế nhưng chỉ với vài triệu dân chúng ở Phá Vực thì cũng chẳng thu được bao nhiêu ngân thuế, lấy đâu ra lấp đầy được kho bạc chứ. 

Lệ Tử Mặc xem hết một lượt tấu chương, tuy càng lúc càng nhức óc nhưng tâm trạng vẫn được an ủi. Dẫu sao thì những bản tấu chương này cũng được người soạn dốc lòng làm ra. 

Hắn cầm bút lên, vừa phê duyệt tấu chương vừa nói: “Trước tiên thành lập bốn ti sáu bộ, phân công những vấn đề được đề cập tới trong tấu chương tới các bộ, để người chuyên trách đảm đương. Lát nữa, gọi mấy người quản lý tấu chương đến đây, bản Đế quân muốn xem thử họ có tài thật hay không. Nếu có thì cứ bảo họ trực tiếp quản lý 

luôn bốn ti sáu bộ này. 

“Vâng.” 

“Ngươi và Ưng cũng tự phân chia công việc với nhau, chia bốn ti sáu bộ thành hai, mỗi người các ngươi trông coi một bên.” 

“Chủ nhân, về chuyện này thì thuộc hạ nào phải là kho bạc đâu chứ. Ưng trưng ra vẻ mặt khổ sở. 

“Không được thì học.” Lệ Tử Mặc cũng chẳng ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Tới giờ bản Đế quân chẳng thấy ai có thể dùng được, nên chỉ có thể tin tưởng và dựa vào các ngươi thôi!” 

Ưng hết cách, đầu đột nhiên giật nảy một cái, nói: “Thuộc hạ cảm thấy để Tần Phong Hi làm tì nữ thì phí tài năng quá, chúng ta có thể lập nữ quan không? Thuộc hạ thấy nàng ấy có thể làm nữ quan được. 

Trong khi đó, Tần Phong Hi được nhận định rằng có thể làm nữ quan lúc này đây lại đang nhíu mày nhìn Nạp Lan Tử Lâm đi về phía mình. Hắn ta cầm một túi nước trong tay, khua khua về phía nàng: “Ta muốn tìm thử xem có nước hay không.” 

Đây là đang muốn giải thích với nàng tại sao lại một mình chạy sang chỗ nàng ư. Nhưng nói cho ai nghe chứ? Mới ra khỏi Phá Vực hơn một canh giờ mà đã uống hết nước rồi? Hắn là trâu nước à? 

Có điều nàng cũng không vạch trần, ngược lại chỉ mỉm cười bảo: “Bên này cũng không có. 

“À, thế ta đi chỗ khác xem thử vậy. 

Hắn ta nói xong thì quay người dợm bước, thấy Tần Phong Hi chẳng hề lên tiếng níu kéo, thì chỉ đành quay lại, nhìn nàng bảo: “Thực ra ta có chuyện muốn hỏi cô. 

Tần Phong Hi thực lòng không hiểu, cả hai vốn chẳng quen biết thì có gì để hỏi chứ, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp: “Ngươi hỏi đi” Nếu hỏi gì phức tạp quá thì nàng sẽ không trả 

lời. 

Không ngờ Nạp Lan Tử Lâm lại hỏi: “Nếu ta cầu xin Đế quân Phá Vực ban cô cho ta thì cô có bằng lòng theo ta về Vấn Thiên Sơn không?” 

"Phut!" 

Tần Phong Hi bỗng thấy rối ren. 

Ai bằng lòng cùng ai chứ hả? 

“À..... vị công tử này.. 

“Tử Lâm, ta tên Nạp Lan Tử Lâm” 

“À, Nạp Lan Tử Lâm công tử à, ngươi thấy đấy ta mới vừa biết tên ngươi, nên ngươi nói những lời này có phải hơi thiếu suy nghĩ không?” Tần Phong Hi cảm thấy nàng nói năng quá uyển chuyển rồi, kỳ thực nàng muốn nói là: Đầu óc ngươi bị ngựa Đại Uyên đá trúng à? Tố chất thần kinh bị sao mà lại có thể thốt ra được câu như vậy hả? Hành xử thấp kém, trong đầu hẳn là chỉ chứa toàn hồ dán thôi nhỉ 

“Tuy chúng ta chỉ vừa quen biết nhau, nhưng ta biết cô có tình cảm đặc biệt khi lần đầu tiên gặp ta. Mặc dù cô và Đế quân Phá Vực.” Nói tới đâu, trong đầu hắn ta chợt hiện lên cảnh Lệ Tử Mặc hôn nàng trước mặt mọi người, đáy lòng hắn ta thoáng đẳng nghẹn, nhưng vẫn nói tiếp: “Ta cũng không bận lòng đâu” 

Tần Phong Hi cứng đờ cả người. Nàng không thể tin nổi thốt lên: “Tại sao ngươi lại bảo lần đầu tiên gặp ngươi, ta, ta đã có tình cảm đặc biệt?” 

Nạp Lan Tử Lâm nhìn nàng, bày ra biểu cảm “nàng đừng ngượng, ta hiểu hết mà”: “Ngày đó ở bên ngoài cửa điện Nhị Trọng, ta ngồi trên xe còn cô nương vừa thong thả đi từ vườn tới, biểu cảm lạnh lùng thanh tao tựa một đóa ngọc lan trắng muốt nhưng vừa thấy ta thì lại mỉm cười rạng rỡ. Khi ấy ta bèn hiểu, cô nương đối với ta rất khác biệt” 

Ánh mắt Tần Phong Hi cứng đờ, tựa như sét đánh ngang tai. 

Ôi trời ơi! 

Nếu biết trước tên công tử điển trai này lại có cách nghĩ như vậy thì lẽ ra nàng nên mang theo một cây cột thu lôi mới đúng. Nàng chỉ muốn giảm bớt sự thù địch của hắn ta để có thể đến gần chiếc xe ngựa thôi mà, chẳng phải mọi người đều bảo “chẳng ai nỡ đánh một người hay cười” sao? 

Thôi được rồi, là lỗi của nàng, nàng sai được chưa, sao có thể ai cũng cười bừa được chứ, đáng đánh. 

Tân Phong Hi chật vật nuốt ngụm nước miếng, bảo: "À cái đó, xin lỗi nha Nạp Lan công tử. 

Nàng cảm thấy mình hẳn nên xin lỗi, để làm rõ ngọn nguồn hiểu nhầm, nào ngờ đối phương lại không cho nàng cơ hội nói, cắt ngang nàng: “Ta cho phép cô gọi tên ta là Tử Lâm. 

Phut! 

Lần này, Tần Phong Hi quả thực suýt nôn ra máu. 

“Không phải..” 

“Có phải cô lo rằng sư phụ ta sẽ phản đối không?” 

“Ông ta.” 

“Đừng lo, trước tiên ta sẽ nhận cô làm tì nữ, sau này sẽ dần bàn bạc lại, chỉ là khi làm tì nữ rồi thì sư phụ ta có lẽ sẽ không phản đối nữa. 

“Ta không thể." 

“Hay là cô cảm thấy ấm ức? Thực ra cũng như nhau cả thôi, ban đêm cô có thể chung giường với ta, ta sẽ không để cô phải ngủ ở sập đâu. Hoặc là như này, ta sẽ mau chóng làm cô mang thai, thế thì sư phụ hẳn là sẽ đồng ý ta cho cô danh phận.. 

“Danh phận cái đầu ngươi ấy!” Tần Phong Hi không nhịn nổi nữa, nhấc chân lên đạp một phát vào lồng ngực hắn ta: “Cút!” 

Nạp Lan Tử Lâm chẳng ngờ nàng lại động tay động chân như vậy, cũng không nghĩ đến động tác của nàng lại nhanh thế. Sức lực còn rất lớn, tới khi hắn ta hiểu ra vấn đề thì bản thân đã bị ném đi theo một đường parabol rồi. Thảm hại hơn là hướng bay của hắn ta lại vào đúng bụi cỏ mà Phạm Trường Tử đang đứng giải quyết nỗi buồn! 

Cú va chạm này của Nạp Lan Tử Lâm dọa ông ta sợ chết khiếp, còn tưởng là thứ gì đó, ngẩng đầu lên, suýt thì vung cú đấm tới. May mà cuối cùng lại trông thấy gương mặt của Nạp Lan Tử Lâm. Thế nhưng cũng chẳng kịp rút tay lại, vì vậy đành chuyển hướng. Cú đấm đó khiến cây non nứt thành hai mảnh. 

Tuy nhiên sau khi hoảng hốt một phen, ông ta bèn không giải quyết nhu cầu nổi nữa, điều này suýt khiến ông ta gặp vấn đề tâm lý. 

“Sư... sư phụ.” Võ công của Nạp Lan Tử Lâm thực ra cũng không yếu lắm, hắn xoay người giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nhưng bất kể tư thế đáp đất của hắn ta có đẹp đẽ đến mấy thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hắn ta bị đá bay đã làm gián đoạn việc giải quyết nỗi buồn của ông ta. 

Tần Phong Hi đi dạo một vòng trở về, vừa liếc mắt cái đã trông thấy Nạp Lan Tử Lâm ngồi trên xe ngựa. Hắn ta quay lại, mặt mày đen sì hệt như trát mực lên vậy. 

Nhưng điều khiến nàng ngỡ ngàng là hắn ta chẳng hề tới gây rắc rối cho nàng mà chỉ nghiến răng trèo trẹo rồi ngoảnh mặt đi. Ngược lại thì giọng của Phạm Trường Tử vọng tới từ trong xe ngựa: “Bọn ta sắp lên đường rồi, đừng tưởng có nhiều thời gian để cho cô lề mề như vậy! Mau đi!” 

Dứt lời, xe ngựa bèn lao vụt đi như cơn gió. 

Tần Phong Hi huýt sáo một tiếng, Đạp Tuyết ngoan ngoãn đi tới bên cạnh nàng. Nàng trở mình leo lên lưng ngựa, Trần Thập và Tân Nghĩa đã lên ngựa sẵn đợi nàng. 

“Đi thôi” 

Hướng bọn họ đi không phải là hướng vào Phá Vực lần trước, thế nên Tần Phong Hi cũng không quen thuộc với quãng đường này. Hơn nữa, hướng đi thoáng hơn nhiều so với lần trước bởi đi suốt hai ngày trời mà vẫn chưa ra khỏi hoang nguyên Phá Vực. 

“Trần Thập, trước đây các ngươi từng đến đây chưa?" Chạng vạng, do vẫn chưa ra khỏi hoang nguyên Phá Vực nên họ chỉ đành ngủ tạm ngoài trời. 

Thời tiết lạnh giá, năm người cùng nhóm hai đống lửa sưởi ấm. Ba người bên Tần Phong Hi nhóm một đống, Trần Thập và Tân Nghĩa đi tìm củi để nhóm lửa, cũng không cần Tân Phong Hi phải nhúng tay vào. 

Thế nhưng còn lâu họ mới làm hộ cho hai thầy trò nhà kia. Vốn dĩ họ cũng rất kính nể người của Vấn Thiên Sơn, thế nhưng bất cứ ai sau khi nghe thấy chuyện hai ngày qua Tần Phong Hi chọc cho Tam Trưởng lão của họ giận tới mức suýt thổ huyết mà đối phương vẫn không dám ra tay giết hại thì cũng đều phải thay đổi thái độ. 

Vả lại, đệ tử của Tam Trưởng lão cũng rất kỳ quặc. Mấy lần cứ muốn đi tìm Tần Phong Hi cô nương nói chuyện, nhưng nàng ấy mới chỉ giơ chân cái thôi, hắn ta lại co rụt chạy về. 

Tân Nghĩa đi bắt thỏ, còn Trần Thập thì chất đống lửa lên để dựng giá nướng. Tuy rằng đồ ăn họ mang từ điện Cửu Tiêu theo vẫn chưa hết nhưng căn bản đều là mấy thứ như đồ điểm tâm lạnh, thịt khô. Ăn suốt hai ngày trời thì đều cảm thấy ăn mấy thứ thịt nóng hôi hổi và nước dùng ấm áp vẫn dễ chịu hơn nhiều. 

Ban đầu vốn dĩ Lệ Tử Mặc muốn để nàng đi xe ngựa, nhưng nàng đã từ chối, muốn cưỡi Đạp Tuyết. Cưỡi ngựa thong dong khắp chốn thiên hạ, giản dị và khiêm nhường hơn nhiều so với ngồi trong cỗ xe ngựa xa hoa kia. 

Nghe thấy Tần Phong Hi hỏi vậy, Trần Thập bèn lắc đầu bảo: “Chưa từng tới đó, nhưng nghe nói ở đây có một nơi gọi là Mãnh Hổ Sơn, chủ sơn trại này gọi là Độc Nhãn, tính tình hung hãn, hống hách!” 

Tần Phong Hi lập tức phấn khởi hẳn: “Thế á? Mãnh Hổ Sơn ở đâu vậy?" 

Trần Thập dở khóc dở cười, cô nương của ta ơi, người ta nghe đến tên Độc Nhãn là muốn tránh xa rồi, nàng lại định tìm đến tận cửa sao? “Ta cũng không biết chính xác Mãng Hổ Sơn ở đâu, nhưng cô nương à, cô đừng xem thường Độc Nhãn. Mặc dù chỉ có một mắt, nhưng hắn ta bắn cung cực kỳ giỏi, đứng cách trăm bước bắn trúng bia là chuyện thường, thậm chí còn có tin đồn rằng một mũi tên của hắn ta có thể xuyên qua ba người. Cô thử tưởng tượng xem sức mạnh cánh tay của hắn ta lớn đến mức nào” 

Tần Phong Hi thở dài thườn thượt, rồi lại hỏi tiếp: “Thế hắn có tiền không?” 

"Hȧ?" 

“Giàu chứ?” 

Bấy giờ Trần Thập mới hiểu ý của nàng: “Có thể định cư ở hoang nguyên Phá Vực này thì chắc chắn là không nghèo được. Nghe bảo trước đây Độc Nhãn là đạo tặc Giang Dương, vì hành nghề cướp bóc nên cũng giết biết bao người của các tộc, sau bị họ liên minh lại truy sát, khiến hắn rơi vào cảnh cùng đường ở bên ngoài, cho nên bấy giờ mới trốn tới Phá Vực. Thuộc hạ cảm thấy, chắc hẳn hắn cũng mang theo số tiền cướp bóc được kia tới đây” 

Hai mắt Tần Phong Hi sáng rỡ, khiến Trần Thập á khẩu: “Cô nương à, chúng ta có ngân lượng mà” 

eyJpdiI6Ik9zb3FyNkN3RnZ6QUwramNldDhNd0E9PSIsInZhbHVlIjoiODhQUjJDWE8zQjhqeDNGZUVzQU8zcURUK3pSVEg0M2FxUDhxXC9rbmZoTFVHWTdtNkhrc1RLZUxWM0M4UHV3eGI5ZVY5dWtHMFpVWTFxajdldFNMNDlkYUtWaTdNWmJ2S1cwZDZwUVR6V1RwMGJqbUFQZyt2RUNnMXA1SVRrM3RNenhYT01VZGpvNlFOcm1QK2hqeEdmXC9ZUDhKNU02QXZ0T3U2RnZldGM4bzloMXcrQXQwM2xhdVdpdmZZcmVGeWZcL016MFhwWmdrR2JaOFgzQlg0TGNWZnd3VkFlRHVNd1grNzFqXC9zZWp3MDRmTVN1U2Y4TlN4Z05EV1kwVUk4eGREMkd0SWp3QU1RRFoxUHN4YlYxbnU5YzA1ZUpMZjdOSzBDT2VSeUdkMGdNbktRU3hWK3Fma2lCN2t0UG1LNU5ZMFhXODBCcEZ1cml3aXZRblVpOWVJTEtSYWxtY2JkRzdGRVwvUU4xN3hmbDU5WUhJeXA5blRMTTVPVDNvbDNYXC9kRXZncUp3dkJ5ckRaNFVtamZ1SjY5YUs4SVB5amo4TWpyM3pabEdkdXF1NmlRS1RMZFlzU0tQb1RCRUVjRWhEcWR2YmJzWGFlV2I2Q2NETjJreFdaNENTTU5QMFwvQlh5OW83YUhPa1UrZTEzZGdQdTN2ZWl6RUVXRHl4c0lReDlla3R5dm81MWtNRXQrOTNTVGRZZ01RR1NrbzhkNXhkcWphWHdkM1VGU3ltakx3TlluTE9UcE9JQ2xhRUxNaVJNYzZBMnFEdTN3bFNFOHp5OTFGbDNcL1RmNnBkTkltN2dqNGZvdEhNNGtTd3pLM3ZxdWlRa2tJbnYrNGpwU0hUV2I3ekh6N3JKdnhLUjU2S0VscjQxSzZzQT09IiwibWFjIjoiZTQ0MDFjNjFiMjQzNjM5N2YwZDkxMjEzZjMwY2U5NzY2YzY0NmFhOGRhMTcyOTE4N2U4N2M5MmI5M2RmODM3OCJ9
eyJpdiI6IjUxNkllT0tpQkFrU0VRVmE1WURDS3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ090SDFmcERzTlBuWkpFTlZRZVdZNklYZ2V4VWRldW9SZkJWM1wvRXIwTzRYK2pTNUlYM0k2RFwvVXFCY3l2Y3JPMkJTU21EWWhoUHFLN1k1aForMEl3bWdFTDhXaWRuUHB5MnBZN0RiZUxlTT0iLCJtYWMiOiI2NjgzYzMyODE4ZjRmNDc3MjNlY2MyNTlkYWE4NDZhY2ZhMzdhNDFmMTQ4YzdlYjZkNTQ1MWUyMTc1NjUzNTAzIn0=

Đương lúc họ đang trò chuyện thì trong khoảnh rừng cách đó không xa bỗng vọng tới một tiếng hét thảm thiết.

Ads
';
Advertisement