Nhưng Tân Phong Hi đã kiểm tra từng cái kén chung quanh mà không thấy cái nào có đốm đỏ, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng. 

Trần Thập và Tân Nghĩa chịu từ bỏ điện Cửu Tiêu, rời khỏi Lệ Tử Mặc đi theo nàng, vậy thì họ đều là đồng bạn của nàng, nàng tuyệt đối không hy vọng ai trong số họ sẽ gặp nạn mất mạng! 

Ánh mắt nàng phun lửa, chỉ hận không thể thiêu cháy dây leo ở đây! 

“Các ngươi cho rằng bổn cô nương không thể làm gì các ngươi hả?” Tần Phong Hi cắn răng hạ quyết tâm, dùng Phá Sát cứa một vết thương trên chân mình. Đây là phương pháp rất nguy hiểm, dây leo này có thể hút máu! Nhưng nàng đã đi quanh khu vực này được một thời gian mà không gặp nguy hiểm, từ đó có thể suy đoán trên người phải có vết thương chảy máu thì mới kích thích dây leo ở đây, tựa như con hoẵng kia. Vậy thì có lẽ trên người Tân Nghĩa cũng có vết thương. Nàng có thể thử một lần để kiểm tra xem dây leo sẽ có phản ứng gì, từ đó phán đoán lúc ấy Tân Nghĩa đã gặp phải chuyện gì. 

Quả nhiên, khi cẳng chân của nàng bắt đầu chảy máu, chung quanh lại bắt đầu vang lên tiếng sàn sạt, dây leo chung quanh đều bắt đầu cử động. Trong đó có một sợi dây leo nhanh chóng quấn quanh mắt cá chân của nàng, dùng lực kéo thật mạnh khiến Tần Phong Hi ngã xuống. Tần Phong Hi siết chặt Phá Sát trong tay, nhưng không chém đứt nó, bởi vì kiếm của Tân Nghĩa đã đâm vào con hoẵng kia, có lẽ hắn ta không có cách nào chém đứt dây leo này. Cho nên Tần Phong Hi chỉ cố gắng dùng tay kéo đứt nó, đồng thời ra sức vùng vẫy. 

Vèo! 

Cứ như có người ở bên kia kéo Tần Phong Hi, dây leo nhanh chóng lôi Tần Phong Hi rời khỏi nơi này. 

“Cô nương!” Trần Thập cũng vừa chạy đến, thấy cảnh này thì kinh hãi biến sắc. 

Tần Phong Hi lập tức kêu lên: “Không cần cứu ta! Bám theo!” 

Sắc mặt Trần Thập thoáng chốc sa sầm, nhìn chủ nhân của mình bị sợi dây leo kỳ dị này lôi đi mà không cần cứu là sao? Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nghe lời Tần Phong Hi rút bội kiếm chạy theo đằng sau. 

Tốc độ của dây leo này cực nhanh, nếu không dùng khinh công thì e rằng Trần Thập sẽ không thể đuổi kịp nó. 

Tân Phong Hi cũng chỉ kịp cầm mấy đoạn dây leo lúc nãy bị mình chém đứt quẩn quanh người mình để phòng hộ, không thì bị lôi đi một đường như thế này, thân thể nàng sẽ bị thương vì lực ma sát. 

Quả nhiên dây leo này cực kỳ bền, nếu không phải là Phá Sát thì hoàn toàn không thể chém đứt. 

Vách núi đá ở hai bên đang nhanh chóng lùi về sau, sắc trời cũng tối hẳn, không thể nhìn thấy chung quanh. Tân Phong Hi không biết mình bị lôi đi bao xa, chỉ đột nhiên nghe được tiếng gọi của Trần Thập: “Cô nương, đằng trước có một cái hang!” 

Trần Thập mới dừng lại một lát để châm đuốc, sau đó tiếp tục đuổi theo. Cây đuốc chiếu sáng chung quanh mới thấy đằng trước là một cái hang. Trong lòng Tân Phong Hi biết có lẽ đây là nơi tồn tại gốc rễ của dây leo hút máu, lập tức vung Phá Sát lên chém đứt dây leo quấn quanh chân mình, dây leo tức khắc ma sát sột soạt rồi lùi vào trong hang. 

“Cô nương, cô có sao không?” Trần Thập nhanh chóng đi đến, đỡ Tân Phong Hi đứng dậy. 

Bị lôi một đường như thế, làm gì có chuyện không bị làm sao, Tần Phong Hi hơi xây xẩm mặt mày. Nàng ngồi một lát rồi xé một mảnh vải, lấy thuốc bột cầm máu ra rắc lên vết thương của mình, băng bó thật kỹ, sau đó đỡ tay Trần Thập đứng dậy, hoạt động một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vào hang thôi! Để bổn cô nương chống mắt lên xem đây là thứ gì!” 

Hai người khom lưng vào hang, dưới ánh lửa chiếu rọi, cảnh tượng trong hang khiến họ không kìm được cảm xúc mà hít hà một hơi. 

Hang động này rộng khoảng 10 mét vuông, chung quanh toàn là những cục đá màu đen lóe sáng, ở giữa là một cây dây leo cũng đen ngòm đến bóng bẩy. Dây leo này chỉ to bằng hai ngón tay của Tần Phong Hi, dài khoảng 2 mét, quấn quanh một cây măng đá đen bóng. Bên dưới nó mọc ra những sợi dây leo màu xanh chẳng chịt chi chít, chung quanh rải rác rất nhiều xương cốt, Tân Nghĩa đang nằm sấp trên đống xương cốt ấy, hai chân của hắn ta bị dây leo quấn chặt, sắc mặt trắng bệch, quần áo cũng rách bươm vì bị ma sát với mặt đất. Hắn ta nhắm mắt, nhưng may thay Tần Phong Hi vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn ta, chỉ bị ngất xỉu thôi. 

“Tân Nghĩa!” Tần Phong Hi lập tức tiến lên, chém đứt dây leo rồi kéo hắn ta xuống đống xương, ném thật mạnh ra ngoài. 

Quả nhiên, trên đùi Tân Nghĩa có một vết thương, lúc này miệng vết thương trắng bệch phù nề, triệu chứng của bị hút quá nhiều máu, đây mới là nguyên nhân khiến sắc mặt hắn không còn giọt máu. 

Tần Phong Hi lập tức nhét một viên Bổ Huyết đan vào miệng hắn. 

ما 

“Trần Thập, cho hắn ta uống nước, đánh thức hắn ta. Nàng đứng dậy, Trần Thập lập tức thay vào vị trí của nàng. Tần Phong Hi oán hận nhìn đống dây leo chung quanh, nói: “Dám hút máu người của ta, ta phải nhổ ngươi lên đốt sạch!” Nàng kéo dây leo thật mạnh, Phá Sát trong tay bay múa, chém đứt từng sợi dây leo thành mấy khúc. 

"Cheng!" 

Tia lửa lóe lên, Tần Phong Hi chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, suýt nữa không cầm chặt Phá Sát mà rơi xuống. Tân Phong Hi nhất thời cả kinh. 

Cái quái gì vậy? 

Nàng vừa chém trúng cái gì? 

Tần Phong Hi vừa quay đầu lại thì thấy sợi dây leo màu đen quấn quanh cây măng đá kia. 

Vừa rồi mình chém trúng thứ này à? 

Tần Phong Hi không tin thứ này có thể chống lại Phá Sát, bèn nắm chặt Phá Sát tiếp tục chém lên người nó. Lại là một tiếng “Cheng” vang lên, kim loại va chạm vào nhau bắn ra tia lửa, lần này nàng đã thấy rõ ràng. 

“Trời ạ!” Tần Phong Hi thều thào: “Không ngờ lại có thứ mà Phá Sát không thể chém đứt!” 

“Cô nương.” Tân Nghĩa đã tỉnh dậy, Tần Phong Hi ngoảnh đầu nhìn hắn, sau đó thở phào nhẹ nhõm. 

“Tân Nghĩa, ngươi chưa chết là được rồi. 

Trần Thập đỡ Tân Nghĩa đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Phong Hi, cũng thấy được cây dây leo đen bóng này. Dây leo này không mọc lá, nhưng có đường vân, quan sát thật kỹ 

thì lại thấy nó rất đẹp, tuy có màu đen nhưng dường như bên trong lại ẩn chứa đốm sáng lấp lánh, dưới ánh lửa chiếu rọi càng rực rỡ như bầu trời đầy sao. “Phá Sát không chém đứt nó được. 

Trần Thập và Tân Nghĩa đều kinh hãi, có thứ mà Phá Sát không thể chém đứt ư? 

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Thập chợt trợn tròn mắt, không dám tin kêu lên: “Chẳng lẽ đây là Hắc Kim Đằng Vương trong truyền thuyết?” 

Càng nhìn càng thấy giống! 

“Hắc Kim Đằng Vương là gì?” Tần Phong Hi nhíu mày, nàng chưa từng nghe nói thứ này bao giờ. 

“Trong truyền thuyết, Hắc Kim Đằng Vương là dây leo mọc ra từ tảng đá rơi xuống từ trên trời, hấp thụ năng lượng đến từ thiên thạch ngoài bầu trời quanh năm suốt tháng nên dần dần thay đổi, đến khi thành thục sẽ được gọi là Hắc Kim Đằng Vương! Toàn thân màu đen có chứa ánh vàng, cứng cỏi lạ thường, có thể nói là thần vật!” 

Thứ này được gọi là thần vật, còn Phá Sát chẳng qua chỉ là bảo khí trần gian, sao có thể chém đứt nó? 

“Ý ngươi là, cành dây leo này rất có khả năng là được tiến hóa từ những cây dây leo hút máu bên dưới này ư?” Gì mà thiên thạch ngoài bầu trời? Mấy cục đá màu đen này chẳng lẽ là vẫn thạch*? Hấp thụ năng lượng của vẫn thạch nên dây leo vốn là thực vật này đều biến dị, biến thành thứ còn cứng hơn cả lưỡi dao được rèn bằng thép tinh ư? 

(*: Thiên thạch rơi xuống từ ngoài không gian) 

“Đúng, theo truyền thuyết thì là như vậy! Nhưng không phải tất cả dây leo đều có thể tiến hóa, phải là sợi dây trùng hợp mọc ra ngay giữa tảng đá mới được! Hơn nữa nghe nói vạn năm mới mọc ra một cây!” Trần Thập hưng phấn đến nỗi đôi mắt sáng bừng: “Cô nương, nếu dùng thứ này làm roi thì Tử Kim Đằng hay roi Kim Lôi gì đó đều phải gọi nó là ông tổ!” 

Tần Phong Hi không nhịn được phì cười. Trần Thập hưng phấn đến mụ đầu rồi à? Roi mà cũng gọi ông tổ. Có điều nàng hiểu ý hắn ta, có nghĩa là chế tạo thứ này thành roi thì chẳng khác nào là đại ca, vương giả trong giới roi, hoàn toàn có thể hạ gục những cây roi khác trong tích tắc! 

“Tuy Phá Sát không cắt được nó, nhưng chắc là thuộc loại phòng ngự thôi nhỉ? Roi phải có lực công kích mới được.” Tần Phong Hi nghĩ đến cây roi có rất nhiều cơ quan, năng lực công kích cực mạnh của Phạm Trường Tử. Có điều, nàng vẫn không có vũ khí của riêng mình, còn cầm Phá Sát của Lệ Tử Mặc, nếu có vũ khí riêng thì cũng rất tuyệt. 

Trần Thập nói: “Không phải là không có lực công kích. Cô nương ngẫm lại mà xem, người ta vung đao chém tới, cô quất một nhát roi có thể chém cây đao của người ta đứt đôi ấy chứ. 

Tần Phong Hi ngẩn ra: “Đúng nhỉ!” Sau đó nàng liền hưng phấn: “Để ta đào nó ra. 

Mấy cục vẫn thạch này dường như đã bị hấp thụ hết năng lượng, nàng có thể dùng Phá Sát chém vỡ chúng, đào Hắc Kim Đằng Vương ra. 

Tần Phong Hi cất Hắc Kim Đằng Vương vào túi, sau đó vỗ vai Tân Nghĩa: “Ta còn phải cảm ơn ngươi đấy” 

Nếu hắn ta không bị dây leo hút máu lôi vào trong hang này thì nàng sẽ không chiếm được Hắc Kim Đằng Vương này. 

“Ta muốn tự thiết kế roi của mình. Mà các ngươi có quen biết thợ rèn nào tay nghề giỏi, am hiểu rèn vũ khí không?” 

“Am hiểu làm vũ khí nhất thì phải là Tiêu gia của Bắc Thương” Trần Thập và Tân Nghĩa đồng thanh trả lời. 

Tần Phong Hi hơi sững sờ, nói: “Xem ra, đích đến kế tiếp của chúng ta sẽ là đi Bắc Thương! Đã tìm được Hắc Kim Đằng Vương thì không thể lãng phí. Sau khi vẽ bản thiết kế xong, nàng phải tìm một nhân tài có tay nghề cực giỏi mới có thể chế tạo vũ khí của mình. 

Ba người rời hang động, men theo đường cũ trở về “nhà đá kiêm cành cây” đơn sơ mà lúc trước họ dựng lên. Tần Phong Hi đưa mắt nhìn về phía Nạp Lan Mộng Như, thấy đống lửa bên kia vẫn đang cháy, gió thổi mang theo mùi thịt nướng, xem ra họ đang dùng bữa tối. 

Trần Thập mang con hoẵng đã bị Tân Nghĩa giết chết trở về, trả cây kiếm lại cho Tân Nghĩa, sau đó bắt đầu xử lý con hoẵng. 

Ba người chỉ ăn hết nửa con hoẵng, số còn lại bọc bằng lá cây để dành ngày mai ăn tiếp. 

“Ban đêm Trần Thập canh gác, Tân Nghĩa bị thương nên để hắn ta nghỉ ngơi nhiều một chút.” Tần Phong Hi vỗ vai Trần Thập: “Nửa đêm về sáng đến lượt ta gác đêm” 

“Vâng” 

Khi Trần Thập và Tân Nghĩa đều không bị thương thì hai người sẽ thay phiên nhau gác đêm để Tần Phong Hi nghỉ ngơi. Tần Phong Hi từng nói mình cũng có thể gác đêm, nhưng hai người đều khăng khăng không chịu. Họ là thị vệ của nàng, đây là chức trách của họ. 

Tới canh ba, Trần Thập ngồi trên tảng đá, quấn hai chiếc áo choàng, ngáp một cái. Lúc này đã đến giờ Tần Phong Hi tỉnh dậy gác đêm, nhưng Trần Thập không dám phát ra âm thanh nào, chỉ mong Tần Phong Hi có thể ngủ nhiều một chút. Tính cảnh giác của nàng cao hơn họ, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ tỉnh dậy ngay tức thì. 

Đúng lúc này, khóe mắt của hắn ta liếc thấy dường như có thứ gì đó màu trắng đang di chuyển trong cánh rừng cách đó không xa. Hắn ta dụi mắt, nhưng lại không thấy thứ đó đâu. 

Trần Thập đứng dậy, đang định quan sát kỹ hơn thì chợt nghe được tiếng ngân nga quỷ dị vang lên khắp sơn cốc. Tiếng ngân nga này cứ như âm thanh mà một người phụ nữ phát ra khi đang trải qua cơn đau đớn dữ dội, vừa run rẩy vừa hoảng sợ, đồng thời cũng tràn ngập oán khí vô cùng tận. 

Là la la... Ưm ư ư... Lại đây đi nào... 

Tiếng ngân nga đứt quãng, không thể nghe rõ rốt cuộc đang ngân nga cái gì. 

eyJpdiI6IjFpYXVmeTc5K0c2ekU1UkprRytsZ3c9PSIsInZhbHVlIjoic2JVb2RHN2s1NFM5U09DQ0dKNU12MTlqQlRWeThnU3ZlVjcwMjYya1pcL2UxTEdYVUtvZE94eFNhZVZxSXFod0E3TVlFUnBXUVJzaUhuSTRsVmVremRkRXhibkFwZldyb1hpM3plemFqeFZCQm1uQ0lyaGpvQzRsRHQ1TkIxemtEYmk4cWZlZDQwN0VpbTAxUG9Ud1E4TFZkdlhLSm1LUnhScTZXajNJdlNIQUZ4SjBaMkVZWTVnTFpncmlSSEs5QjljaHpxb2d6MFA5dGIxeTNodGU1T0dHRWlhQWpkUXNzd1R1a1hTNjZlR3BsamNCd3NGWXphU01EOVp5SjBsRWhJZmVROGhjcHpqc2w2R2ZrYktaeHNNYXBTQkdhejNBaEpSb294MlR6RHduXC9KUldFbW5ScE5hWUxhdnEwb3Z3SGVYaW1kRlZOSXVvazBXVzg2VWF0a1JOYnFkMUpFVWI5TG8zUm9xUVdrT0NxY0g2OHl1SjF6NmJEQjVOWHZuQ20xdTkzZmR5OXdRSWhoV2dpVmdwVUJHYmlKMEVOc0xUSjFxdzVJZzZUbHhSY05rVW1oemVSYUQ4aFdQeDVXeXFZIiwibWFjIjoiZjkyZDBjMGZmYjI4NzlhNjYzMzJkZjE0MGExN2FkY2ZmMzk2YWU2OWQ0ODMxODY5ZTU5YjI2NjA1YWNlYmVkNyJ9
eyJpdiI6InBzWnZcL0hJQThHRkxJNzVvRGlhKzhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxVZ2xPTUZOeW9OQ1lCQmxUalFESVp0OTd0eTdocFROcXNKUG1HVlZhQWNrT1FpUVNGQkxmSlN0Nm9BUm9SNVNEWUxqSk13cW9ObEFDRmxIOWxBVm9LcWV4M2s1MUFjTnV5TGRVTXh0UEdRRExHZFwvNnp0XC81ZCs5QzRJOGRGemlmRldVelR3clhZM0wzKzhrNFYweUkzNTFQQ1JmTEZpZWlNeldlcVhqT2ZVK0NLaDlUeEFocUlGckZ2eFlcL1VrXC8yc3JZWUQyc25VZDI4NlV5N08rcVR1R0Z5Qkw0RnErMytndzlLY0pSdkFVUnV6WStZbjQ5ZEtsYk5BeXJBTVVkME1VcVNKVE9TT2VVcUljQ1hhaERVc3BSajE5R3VIMHRyREFsSTZ2bHFNVmd2MTVKejhmWVY1U3RuRWlWQkNqSE5leG00SjVpUEpTVExUU3NUSkFEdGc9PSIsIm1hYyI6IjYwOTg5N2MzMTFhZDI3ZjkyYmY0YWI2MjY0NWQ3NTVkYWQyMTcwYTk2OWJmNjg5ZTkzMzUzNzcyYmJiZjFjOGYifQ==

Nhưng vừa nhìn xuống, hắn bỗng chốc thừ người ra.

Ads
';
Advertisement