Lý Dục Thần đến trước cửa sổ, nói: “Phong thủy nơi này rất tốt”.

Chị Mai nói: “Đây là căn cứ của Lan Môn ở thành phố Dũng, năm đó tôi cũng có công lao chọn địa điểm”.

Lý Dục Thần hỏi: “Chỉ còn lại một căn này sao?”

“Chỉ một căn thôi”, chị Mai cười hi hi nhìn anh: “Làm sao, ở cùng với tôi, sợ tôi ăn thịt cậu hả?”

Lý Dục Thần biết chị Mai đang nói đùa, cũng không để ý.

Chị Mai nói: “Sau này cậu và Mộng Đình đến thành phố Dũng chơi, có thể ở đây, tôi sắp xếp giúp cậu”.

Lý Dục Thần cười nói: “Ám hiệu mà chị vừa nói, tôi đã nhớ kỹ rồi, lặp lại lần nữa chẳng phải là được sao”.

Chị Mai cười ha ha: “Cậu biết những lời đó có ý gì không? Nếu cậu nói như vậy, người ta sẽ coi cậu là kẻ biến thái”.

“Hả?”, Lý Dục Thần hơi lúng túng lắc đầu.

Chị Mai nói: “Cậu thế này, nếu tôi nói với người ta cậu là thần tiên, chắc chắn không ai tin, chỉ là cậu bé hàng xóm”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi vốn không phải là thần tiên”.

Chị Mai nói: “Thì cũng là bán tiên. Nhưng tôi vẫn thích cậu thế này hơn, lúc tay cậu cầm sấm sét, rất đáng sợ!”

Lý Dục Thần nhún vai: “Sét không đánh người tốt”.

“Nhưng tôi cũng không phải người tốt”.

Chị Mai nói xong thở dài một tiếng, cởi áo khoác, đến bên bồn tắm mở vòi nước: “Tôi muốn đi tắm, cậu có muốn tắm cùng tôi không?”

Lý Dục Thần nhìn cửa sổ sát đất nói: “Nhiều năm như vậy chưa về lại đây, không sợ họ đã thay tấm kính à?”

Chị Mai thử nhiệt độ nước, bắt đầu cởi áo, nói: “Không thể nào, trừ phi Lan Môn không còn”.

Lý Dục Thần nói: “Tôi không tin, tôi ra bên ngoài xem sao”.

Nói xong liền đi ra cửa.

Chị Mai biết anh mượn cớ né tránh, cười, tự lẩm bẩm nói: “Hừ, xem cậu có dám nhìn không!”

Bà ta vừa nói xong, thì nhìn thấy có một người trên nóc nhà, chính là Lý Dục Thần.

eyJpdiI6InNramMzemU3RHorU214STFORkxEN3c9PSIsInZhbHVlIjoiVlp0RW5pMiswWmgrREwyY3Fmb2poZ2dcL2xXYWxXaVdscjV2Y1pVb0xua3R1OTFKem1XWlk1SjlMNEYrSjVqNHBaWHg1SzJzZGkrbmhIdjFkVlNjalloRkdtZWVzYmwwUVZsSUNnRVBGWFVQM1NuMTBHM1RlVG9OM2tKTmg5aUdnWFVaNkpaeDUrekF1TkhxYUlCRXhVOEl1Q0cyc3E4TFZDYk45a0R5RVRDdmhoK2NUU21FaWpDbWprbDNMYTlycm5SNlRvZ2F3VmwzXC8wQ0NPcmxyU1NRPT0iLCJtYWMiOiJiNTZhNjNkMTllZTgwMTA4NDYxNTM2YmQ3M2FlODAyNGFjMjk4MjM5ZTk3ZmE2MWQyYThlNzhhMGIwMGIyMjBjIn0=
eyJpdiI6IkFjNmhmeVBQeTNlR3VTSmRiYmZreHc9PSIsInZhbHVlIjoiV0Z0NVBLM0FRemJscTlHRzQrMitXd2tVK1pXTmFsWFVpVnZSWmU0eVgybVA2Mys1djZnQUZzUkVZWVROallyMWhKajlXRGx1OXhcL3duT09IUjYzWEt3PT0iLCJtYWMiOiJiM2FkMTFjNDViOWU3ZDM2NmVjNDI1OWU3MmVmYTZlNDZkMmFhM2VkY2NkM2UwZjFjMDM2NmI0NzJlOGI3MDI4In0=

Thực ra, anh không phải nhìn tấm kính, mà dùng thần thức đảo quét xung quanh.

Ads
';
Advertisement