Dương Chấn đã sống dưới thân phận này của Thiên Ngạo trong suốt ba mươi năm ở thế giới này, anh cũng hoàn toàn quên mất mình là Dương Chấn.
Mà ở trong thế giới mới, bên phía đại trưởng lão, mọi người đã bị nhốt ở trong mật thất tròn ba ngày.
Thời gian ba ngày này, đối với bọn họ mà nói, thật sự giày vò như cả năm.
Ở đây không nhìn thấy mặt trời, chỉ có mấy ngọn nến leo lắt chiếu sáng cho bọn họ, cũng không có đồ ăn nước uống, còn không có oxi truyền vào.
Mặt mày bọn họ trắng bệch vì bí bách, chỉ có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ và một chút linh khí ít ỏi cuối cùng trong cơ thể để sống đỡ sinh mệnh.
Điều khiển bọn họ bất lực nhất là rõ ràng linh khí trong mật thất rất nồng đậm, kết quả lại không dùng được, căn bản không thể dùng để tu luyện.
Cái cửa đá ở lối ra kia cũng rất kiên cố, cho dù tất cả mọi người liên thủ công kích, từ đầu tới cuối cũng không thể phá được.
Mỗi ngày bọn họ chỉ có thể nhìn Dương Chấn trong lớp băng, cơ thể và dung mạo của anh đang nhanh chóng xảy ra thay đổi rất lớn, từ gương mặt của thanh niên xa lạ ở ngày đầu tiên, tới nay đã là gương mặt của ông lão sáu mươi tuổi.
“Anh, chúng ta liệu có khi nào sẽ chết ở trong mật thất này không? Đã ba ngày rồi, cũng không có cách nào để ra ngoài, hơn nữa anh Dương lại biến thành bộ dạng như này”
Mạc Thanh Trúc rất yếu ớt, gương mặt khuynh quốc khuynh thành đó, lúc này đã trắng bệch, môi cũng không còn sắc hồng, trước đó cô ta lo cứu Dương Chấn, đã bạo phát toàn bộ linh khí trong cơ thể.
Lúc này, cô ta yếu hơn bất cứ ai, mệt mỏi tới mức sắp không mở nổi mắt, dựa vào người của Mạc Thanh Tu, nhỏ giọng hỏi.
Mạc Thanh Tu nhìn bộ dạng này của em gái thì trái tim như bị dao cứa.
Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Mạc Thanh Trúc, muốn truyền cho cô ta một ít linh khí, nhưng trong mật thất này, tất cả mọi người đều biến thành người phàm, không làm được chuyện gì hết.
Mạc Thanh Tu chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của em gái: “Lẽ nào em đã quên, lần nào cậu Dương cũng sẽ gây bất ngờ cho chúng ta, em yên tâm đi, cậu Dương sẽ không chết đâu, chúng ta cũng vậy, đây chỉ là một cuộc khảo nghiệm đối với chúng ta, em nhất định phải kiên trì.
Mấy người ở bên cạnh đều gật đầu, tỏ ý tán thành lời của Mạc Thanh Tu.
Lôi Uyển Nhi nhìn Dương Chấn trong lớp băng, trong đôi mắt tuyệt đẹp ngân ngấn nước mắt, Dương Chấn từng là thần tượng trong lòng cô ta, là vương giả trong lòng cô ta, cô ta căn bản không ngờ, người đàn ông như vương giả đó lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
“Mới trải qua ba ngày ngắn ngủi, anh Dương đã trở nên già nua như này, nếu thêm vài ngày nữa... tôi... tôi thật sự không dám tưởng tượng!”
Lôi Uyển Nhi nói xong thì không nhịn được mà rơi lệ, sau đó cô ta ngồi xuống đất, vùi đầu vào giữa hai chân khóc.
Cô ta chưa từng nghĩ mình lại xót xa cho một người đàn ông tới mức này.
Cũng chưa từng nghĩ cô ta lại nhớ nhung một người đàn ông tới vậy.
Mà bên phía Dương Chấn, anh đã tới mức độ quên đi chính mình, hoàn toàn dung nhập với thân phận của Thiên Ngạo.
Trong đêm ngày thứ hai sau khi kiểm tra xong, Thiên Ngạo vừa chìm vào giấc ngủ thì có hai bóng người tới phòng của ông ta.
Từ bóng người quen thuộc đó, Thiên Ngạo nhìn ra, người tới là Thiên Cuồng cao to và nhị trưởng lão.
Thiên Cuồng thấy Thiên Ngạo tỉnh giấc, anh ta đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói: “Những năm qua, tôi vốn đã xóa bỏ ý nghĩ sẽ giết cậu, nhưng tại sao cậu không thể ngoan ngoãn làm người bình thường sao mà cứ muốn tu hành?”
“Cậu khiến tôi lần nữa có cảm giác nguy cơ, tôi không thể không giết cậu!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất