Dương Chấn không cho bọn họ tới đó ngay lúc này cũng vì tốt cho bọn họ.
Tuy ở thế giới mới cũng có rất nhiều cường giả của trung giới cổ võ tới đây nhưng suy cho cùng vẫn là số ít.
Nhưng nếu tới trung giới cổ võ, đâu đâu cũng là cường giả, không cẩn thận đắc tội với một số cường giả, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Dù sao, tình hình hiện nay ở trung giới cổ võ cũng rất hỗn loạn, Dương Chấn không yên tâm để bọn họ tới đó mạo hiểm.
Cuối cùng, sau khi Dương Chấn khuyên tới khuyên lui, bọn họ chỉ đành từ bỏ ý nghĩ đó.
Dương Chấn cũng không để bọn họ trì hoãn thêm, sau khi sắp xếp xong thì lập tức kêu bọn họ rời đi.
Đối với Dương Chấn mà nói, điều quan trọng nhất bây giờ là khiến tất cả những người ở bên cạnh anh gia tăng tu vi.
Mạc Thanh Trúc và Lôi Uyển Nhi muốn ở lại bên cạnh Dương Chấn, kết quả đều bị Dương Chấn từ chối.
Cuối cùng, Dương Chấn chỉ giữ lại người anh em tốt Mã Tuân ở bên cạnh.
Sau khi mọi người rời đi, Dương Chấn quay về nhà họ Diệp.
Trong phòng, Dương Chấn lẩm bẩm: “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì ở mảnh đất Cửu Châu này? Tại sao mật thất của Thiên Địa Tông lại ở đây?” “Bọn họ có tu vi khủng khiếp, dù là đệ tử ký danh yếu nhất đó, đặt ở thế giới này chắc chắn cũng là cường giả hàng đầu, ngay cả mình cũng không đỡ được một kích của bọn họ!”
“Lẽ nào, vào mấy ngàn vạn năm trước, khắp Cửu Châu đều là cường giả hay sao?”
“Nhưng tại sao sau này lại biến thành giới thế tục? Còn có người cưỡng chế chia ra giới thế tục và giới cổ võ?”
“Rốt cuộc là ai có thể mạnh tới mức chia được cả hành tinh này?”
Một mình ở trong phòng, Dương Chấn suy nghĩ rất nhiều, anh nhớ lại những chuyện ở Thiên Địa Tông, anh có cảm giác, ở trên hành tinh này có lẽ còn rất nhiều cường giả mạnh tới mức khó thể tưởng tượng.
Cũng rất có khả năng, bọn họ đang ở bên ngoài hành tinh này.
Hiện nay ngay cả thượng giới cổ võ chưa tới đã khiến Dương Chấn có vài phần lo lắng, nếu còn xuất hiện thêm cường giả đáng sợ như trong Thiên Địa Tông, Dương Chấn thật sự không dám tưởng tượng sẽ nhận lại kết quả gì.
Nhưng nghĩ rất lâu, anh cũng không thể tưởng tượng được sự tồn tại khủng bố đó, Dương Chấn chỉ đành không nghĩ nữa, lập tức bắt đầu tu luyện.
Trong thời gian tiếp theo, Dương Chấn vừa tu luyện vừa chỉ điểm đám người Mạnh Thiên Lan.
Sau một tuần, Dương Chấn thấy các thế lực trên toàn thế giới vẫn không tới giao nộp tài nguyên, điều này khiến anh rất tức giận.
Vì thế anh đã tìm đại trưởng lão: “Nếu bọn họ đã coi lời của tôi như rằm, tôi chỉ đành tự mình tới đó một chuyến...
Dương Chấn vừa nói xong một lúc, điện thoại trong phòng làm việc của đại trưởng lão đột nhiên đổ chuông.
Sau khi đại trưởng lão nghe máy, vẻ mặt lập tức thay đổi, cả người sôi sục lửa giận: “Cái gì? Bọn họ đang muốn chết! Bọn họ thật sự nghĩ Cửu Châu dễ bắt nạt
à!"
Dương Chấn thấy cảm xúc của đại trưởng lão trở nên kích động, anh lập tức nhìn ra có chuyện lớn sắp xảy ra.
Quả nhiên, sau khi đại trưởng lão cúp máy thì nói với Dương Chấn: “Những thế lực đó thế mà đột nhiên tấn công biên giới Cửu Châu, thế lực cầm đầu là Nhật Bản, bên phía biên giới sắp không chống đỡ được rồi, mấy trưởng lão chúng ta phải lập tức phái người qua đó.
Ánh mắt của Dương Chấn bỗng trở lạnh, có điều vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, dù sao anh không để những thế lực đó vào trong mắt.
Nhất là Nhật Bản, so với Cửu Châu chỉ như con kiến, vậy mà cũng dám hống hách.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất