Dương Chấn vốn đang chơi đùa với Tiếu Tiếu thì đột nhiên lông tơ trên người anh dựng đứng hết lên.
Ngay lập tức, Dương Chấn biến sắc, loại cảm giác này anh chỉ từng trải qua một lần.
Đây không phải là cảm nhận được sát ý gì cả, mà là một cảm giác khủng bố chưa từng có, ngay cả anh mạnh mẽ như vậy, sau khi cảm nhận được cỗ khí tức khủng khiếp này, cơ thể cũng không chịu được mà cảm thấy hơi sợ hãi.
Điều này đủ để chứng tỏ, đối phương khủng khiếp cỡ nào.
Dương Chấn có chút không dám tin vào loại cảm giác này, có điều nó không phải là anh không tin có người mạnh như vậy xuất hiện, mà là anh căn bản không ngờ, người có thể mang tới loại cảm giác cực mạnh như này cho anh, lúc này lại xuất hiện ở đây.
Lúc cơ thể có sự sợ hãi, cùng lúc đó trong lòng Dương Chấn cũng có một chút kích động và vui mừng.
Bởi vì, lần cuối cùng Dương Chấn có cảm giác này là khi Tuyết Nữ xuất hiện sau khi anh cứu Tần Nhã ở Hợp Hoan Tông trong trung giới cổ võ.
Rất rõ ràng, cảm giác quen thuộc này, Dương Chấn lập tức nghĩ ra, người tới nhất định là Tuyết Nữ.
Dương Chấn quay về Cửu Châu đã được một ít ngày, gần như lúc nào cũng lo lắng cho Tần Nhã, luôn mong Tần Nhã trở về.
Anh chưa từng từ bỏ tìm kiếm Tần Nhã, cho dù anh không có ra ngoài tìm kiếm mỗi ngày, nhưng anh cũng phái rất nhiều cường giả nghe ngóng tung tích của Tần Nhã ở bên ngoài.
Hơn nữa, Dương Chấn cũng đã thi triển bí thuật ở các nơi trong Cửu Châu, chỉ cần có tung tích của Tần Nhã, anh sẽ cảm nhận được ngay.
Nhưng điều khiển Dương Chấn cảm thấy bất ngờ là mãi tới lúc này, khi cảm thấy sau lưng có hai bóng người xuất hiện, một người trong đó rất có khả năng là
Tuyết Nữ, nhưng anh vẫn không cảm nhận được sự xuất hiện của Tân Nhã.
Sau đó, Dương Chấn lập tức xoay người nhìn về phía cửa.
Sau khi anh nhìn rõ hai người ở cửa, lập tức sững người.
Quả nhiên, người tới chính là Tuyết Nữ, mà người bên cạnh Tuyết Nữ chính là Tần Nhã – người phụ nữ mà anh ngày nhớ đêm mong.
Rất rõ ràng, Tuyết Nữ thông qua một vài thủ đoạn, không để Dương Chấn cảm ứng được trước sự xuất hiện của Tân Nhã.
Ngay cả người canh cửa của nhà họ Diệp, lúc này thấy hai người cũng bị sốc mà sững người tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng để đi tìm Diệp Mạn báo tin.
Ngay lập tức, người luôn ở trong sân của nhà họ Diệp, biểu cảm đầu tiên sau khi nhìn thấy hai cô gái đều bị sốc tới mức không nói thành lời.
“Mẹ! Dì út! Mẹ...
Tiếu Tiếu thấy Dương Chấn xoay người, lập tức kích động chạy về phía Tân Nhã.
Chính tiếng gọi đầy kích động của Tiếu Tiếu đã phá vỡ bầu không khí yên ắng đó.
Tiếu Tiếu vừa chạy vừa không ngừng gọi mẹ, trên gương mặt nhỏ đã ướt nước mắt vì kích động.
Từ sau khi bị bắt đi với Tần Nhã vào lúc đầu, rồi hai mẹ con bị tách nhau ra, Tiếu Tiếu luôn nhớ mong mẹ, cũng không lúc nào không lo lắng cho mẹ của mình.
Tuy tuổi cô bé còn nhỏ, nhưng cô bé nhớ rõ những tên khốn đưa mẹ con bọn họ đi kia ác độc cỡ nào.
“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu...
Tần Nhã lần nữa gặp lại người đàn ông mà mình yêu và con gái thì cũng rất kích động, mắt của cô đỏ hoe, trong đôi mắt to tuyệt đẹp đó tràn ngập tơ máu, rơi lệ mà chạy tới đón Tiếu Tiếu.
Mấy chục mét ngắn ngủi, lúc này ở trong mắt của hai mẹ con này lại như cách mười vạn tám nghìn dặm.
Cuối cùng, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.
Tần Nhã lệ rơi đầy mặt, không ngừng an ủi: “Sao mẹ có thể không cần Tiếu Tiếu chứ, đều tại mẹ không tốt, không thể ở bên con được, mẹ xin lỗi con...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất