Thấy vậy, những cường giả khác đột nhiên trở nên càng xem trọng Lưu Thế Kiệt.
Họ biết mình không phải đối thủ của những người sói kỳ lạ này nên ngay lập tức nịnh nọt Lưu Thế Kiệt để có thể sống sót.
“Lưu đại sư quả nhiên rất uy vũ, không hổ danh là Đệ Nhất Võ Đạo Cửu Châu. Không giống như một số người chỉ biết nói suông!”
“Lưu đại sư, chúng tôi trông cậy vào ngài đấy. Bây giờ chúng ta nên làm gì? Chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của ngài.
“Lưu đại sư, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này trở về Cửu Châu, tôi sẽ lập tức tặng hết cho ngài tất cả những thứ quý giá trong tay tôi!”
Rõ ràng, trong mắt những kẻ này, lúc này chỉ có Lưu Thế Kiệt mới có thể cứu được bọn họ.
Mặt khác, họ lại nhìn Dương Chấn, chỉ đánh lùi người sói, lại không hề dùng đan hoả để tiêu diệt người sói như lời anh nói, điều này khiến bọn họ tràn đầy tức giận đối với Dương Chấn.
Rất nhanh có người nhịn không được mắng Dương Chấn: “Dương Chấn, cậu thật sự có năng lực hay chỉ là khoác lác?”
“Trước đây ở ngoài trực thăng không phải cậu rất mạnh sao? Sao bây giờ lại như phế vật vậy?”
“Nếu cậu quá yếu, bị những người sói này giết chết, cậu cũng đừng trách bọn tôi!”
“Lúc trước cậu ta ở bên ngoài trực thăng, chúng ta chỉ nhìn thấy rõ trong chốc lát, chúng ta căn bản không thấy cậu ta tiêu diệt thứ quái vật đó. Tôi nghi ngờ thứ quái vật đó tự mình rời đi, căn bản không phải do cậu ta giải quyết.
“Tôi cũng thấy tên này cố ý ra ngoài khoe khoang. Có lẽ con quái vật đó chỉ do cậu ta dùng một chút ảo thuật, cố ý giả thần giả quỷ để hù dọa chúng ta.
“Cho dù thứ đó thật sự bị cậu ta giết thì cũng nhất định là bị giết bởi thanh kiếm trong tay cậu ta. Hiện tại cậu ta không có thanh trường kiếm trong tay, có lẽ cậu ta đã đánh rơi thanh trường kiếm khi ở bên ngoài trực thăng. “
Lập tức, một đám cường giả đều mồm năm miệng mười bàn tán, bọn họ đều đồng loạt cho rằng Dương Chấn dựa vào kiếm Thiên Tử, còn có trí tưởng tượng phong phú hơn là kiếm Thiên Tử của Dương Chấn đã bị rơi khi đối phó với con quái vật kia.
Dương Chấn nhất thời không nói nên lời, lười để ý tới họ.
Sở dĩ anh không một hơi giết hết người sói trước mặt mình, chỉ là để tìm ra thủ lĩnh trong đó và thử ép hỏi thứ gì đó có giá trị từ miệng thủ lĩnh người sói.
Mà điều này hiển nhiên bị những cường giả kia hiểu lầm là sự kém cỏi của Dương Chấn.
Lưu Thế Kiệt cảm thấy đắc ý không thôi khi nghe mọi người tâng bốc mình.
Tuy nhiên, theo thời gian, Lưu Thế Kiệt cũng có chút cố sức. Mặc dù biết một chút về Đan đạo nhưng ông ta chỉ biết sơ sơ, miễn cưỡng có thể thi triển ra một tia đan hoả để giết người sói trước mặt.
Tuy nhiên, ông ta chưa kịp xử lý xong mấy chục người sói ban nãy ở hành lang, thì một nhóm lớn người sói khác đã lao ra khỏi cầu thang.
Nhìn thấy một mảnh đen nghịt trước mắt, Lưu Thế Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
“Chúng ta nên làm thế nào đây? Lưu đại sư, nhanh lên tiếp tục tiêu diệt những kẻ này đi. Một đám nhiều như vậy, nếu không nhanh chóng tiêu diệt, chúng sẽ xông lên đó!”
Có người bị doạ tới nỗi toàn thân run rẩy, tâm trạng kích động thúc giục Lưu Thế Kiệt.
Lưu Thế Kiệt đương nhiên muốn giết chết tất cả người sói ngay lập tức, tuy nhiên, thực lực của bản thân ông ta có hạn và linh khí trong cơ thể sắp cạn kiệt.
Hiển nhiên, tên này cũng có ý định bỏ mặc những người khác và định một mình trốn thoát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất