Hiển nhiên, Lang Vương có vẻ rất kiêng kỵ cái gọi là Ma Tu từ ngàn năm trước.
Lang Vương không thể tin được là sau khi ngủ say hàng ngàn năm thì lại nhìn thấy một luồng ma khí nồng đậm đến thế.
Lúc trước, Thị Huyết Lang Tộc bọn họ thường bị chém giết bởi những Ma Tu tàn ác và đáng sợ kia. Sở dĩ Thị Huyết Lang Tộc của bọn họ không thể hoàn toàn trở thành bá chủ của hành tinh này cũng là do mức độ tàn sát và nghiền nát của những Ma Tu này với chúng nó.
Đối với Ma Tu, Lang Vương vừa giận lại vừa sợ.
Năm đó, sở dĩ bọn họ dùng phương thức ngủ say ngàn năm để ẩn nấp và chữa thương là cũng vì có quá nhiều thành viên bị Ma Tu giết chết. Sau đó lại bị cường giả của loài người chém chết khiến bọn chúng không có chỗ nào để trốn tránh.
Lúc này lại nhìn thấy một loài người rất có thể là Ma Tu, Lang Vương cũng không khỏi run rẩy, nỗi sợ hãi này hoàn toàn không thể kiểm soát được, như thể bị huyết mạch áp chế.
Dù sao lúc trước Thị Huyết Lang Tộc bọn chúng khi nhìn thấy Ma Tu cũng chỉ có trốn chạy thôi.
Dương Chấn lúc này không nói gì, chỉ không ngừng nâng cao thực lực.
Khi bốn người sói hộ pháp đi đến trước mặt anh, tu vi của anh đã đạt đến tranh thái đỉnh cao, ngay cả kiếm Thiên Tử trong tay cũng sôi sục linh khí, xen lẫn một chút ma khí, khí thế bức người.
Bốn tên người sói đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi trong mắt, nhưng vẫn cùng nhau phát động một đòn tấn công mạnh mẽ.
Thân ảnh của Dương Chấn chợt lóe rồi biến mất ngay trước mặt bốn người sói.
Bốn người sói còn chưa kịp phản ứng, Dương Chấn đã từ đỉnh đầu bọn họ hạ xuống, bổ mạnh kiếm Thiên Tử trong tay xuống.
"Bùm!"
Vô số đạo kiếm quang như mạng nhện phun ra, bốn tên người sói nhất thời chồng chất đầy vết thương, cho dù da lông trên người cứng rắn đến mấy cũng không thể ngăn cản được uy lực của kiếm Thiên Tử.
Sau khi người sói bị đánh bay ra ngoài, thân hình của Dương Chấn vững vàng đáp xuống mặt đất, giơ cao kiếm Thiên Tử trong tay.
"Bùm! Bùm. . ."
Ngay lập tức, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Lang Vương cùng bốn tên người sói trông vô cùng khiếp sợ.
Kể từ khi họ thức tỉnh và nắm quyền kiểm soát thế lực nhỏ này, toàn bộ thế giới gần như nằm trong sự kiểm soát của họ, ngoại trừ màn sương đen cực kỳ tối tăm bên ngoài, cho dù ban ngày cũng không thấy được chút ánh sáng nào.
Hoàn cảnh sinh hoạt của Thị Huyết Lang Tộc bọn chúng đều luôn trong bóng tôi.
Tuy nhiên, vào thời khắc Dương Chấn vừa giơ kiếm Thiên Tử trong tay lên đã kích hoạt thiên uy, tiếng sấm vang lên.
Ngay sau đó, Lang Vương nhìn thấy một cảnh tượng làm nó càng khiếp sợ không thôi. Chỉ thấy một tia sét yếu ớt xuyên qua trần cung điện, sau đó kết nối cùng một chỗ với kiếm Thiên Tử trong tay Dương Chấn.
Lang Vương biết rất rõ, sau khi tiến vào ngọn đồi bên ngoài cung điện thì phải tiến sâu vào lòng đất mới có thể đến nơi, cho dù ngọn núi có bị san bằng cũng vẫn cách xa trần cung điện.
Tuy nhiên, vào lúc này, sấm sét thực sự đã xuyên thẳng vào ngọn núi nhỏ và cung điện, đây gần như là điều mà nó thậm chí không thể nào nghĩ tới.
Chuyển động bên trong cũng thu hút sự chú ý của những người sói khác ở ngoài cung điện, ngay sau đó một lượng lớn người sói ùa vào. Tuy nhiên, khi thấy có bốn người sói hộ pháp ở đây, bọn họ không có mệnh lệnh của Lang Vương thì cũng không dám lập tức tham gia trận chiến.
Rất nhanh, Trương Hâm đang ở bên ngoài tìm Dương Chấn cũng xuất hiện bên trong cung điện.
Khi nhìn thấy Dương Chấn cùng Mã Tuân bên trong cung điện, ông ta nhất thời trợn tròn mắt, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt lập tức ập vào lòng.
Trương Hâm không nhịn được hướng về phía Dương Chấn hét lớn đầy giận dữ: "Khốn kiếp, các người đã vào bằng cách nào?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất