Mã Tuân bỗng không nhịn được nữa, nói nhỏ với Dương Chấn: “Anh Chấn, sao chúng ta lại vòng lại chỗ này nữa rồi? Chúng ta mới rời khỏi chỗ này chưa được
bao lâu mà!”
“Trước đó, sau khi rời khỏi chỗ này sẽ phải đi rất lâu mới vòng lại chỗ này, nhưng lần này nhanh vậy mà đã vòng lại chỗ này?”
Dương Chấn không nói gì, mà nghe kỹ tiếng khóc của người phụ nữ và bé gái trong bụi cây đó.
Nghe một lúc, Dương Chấn bỗng biến sắc, anh dường như đã phát hiện chuyện gì đó khiến anh rất sốc.
Vào lúc này, Mã Tuân dường như cũng nghe ra sự khác lạ, anh ta có vẻ mặt khó tin, sau đó nói với Dương Chấn: “Anh Chấn, âm thanh này hình như... hình như là...”
Lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ và bé gái trong bụi cây đột nhiên dừng lại, dường như bọn họ cũng nghe thấy tiếng của Dương Chấn và Mã Tuân.
Khi Dương Chấn đầy kích động đi về phía bụi cây thì trong bỗng cây bỗng có động tĩnh, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang cúi người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Dương Chấn và Mã Tuân lao tới trước mặt hai bóng người một lớn một nhỏ đó, chặn đường đi của bọn họ.
Trong bóng đêm, Mã Tuân dùng linh khí chiếu sáng xung quanh.
Thông qua ánh sáng mờ mờ, có thể nhìn thấy trước mắt là một người phụ nữ và bé gái, bọn họ rất đẹp, hơn nữa rất giống nhau, rõ ràng là mẹ con.
Hai mẹ con này người ngợm nhếch nhác bẩn thỉu vô cùng, trên người đều là vết thương, tóc tai xõa ra, bộ dạng đáng thương khi ẩn nấp trong thời gian dài.
Sau khi Dương Chấn và Mã Tuân nhìn rõ mặt của hai mẹ con này, bọn họ bỗng cứng ngắc, đơ ra tại chỗ.
Người phụ nữ thấy bị người khác chặn đường, cô vô thức bảo vệ bé gái trong lòng, bị dọa tới mức run rẩy, bọn họ không dám ngẩng đầu, hoảng sợ cầu xin Dương Chấn và Mã Tuân ở trước mặt.
“Cầu xin các người đừng giết chúng tôi, cầu xin các người tha cho con của tôi, cầu xin các người...
“Cầu xin các người đừng tổn thương mẹ của tôi... hu hu.
Dương Chấn nhìn hai mẹ con trước mắt với vẻ khó coi, cả người anh giống như mất hồn, hai mắt đầy tơ máu, ngân ngấn nước mắt.
Hai mắt của Mã Tuân cũng đỏ ngầu, sau đó không nhịn được mà lên tiếng: “Chị... chị dâu! Tiếu Tiếu! Sao hai người lại ở đây? Hai người tới đây từ bao giờ?”
Thì ra người phụ nữ và bé gái trước mặt chính là Tần Nhã và Tiểu Tiếu.
Mã Tuân rất sốc, anh ta nằm mơ cũng không ngờ lại gặp hai mẹ con bọn họ ở đây.
Lúc này, Dương Chấn nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu và con gái thì cũng ngây người.
Anh nhất thời có chút mờ mịt, Tần Nhã và Tiếu Tiếu rõ ràng đã được Tuyết Nữ đưa đi từ lâu, lúc này sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Dù sao nơi này là nơi mà ngay cả anh cũng không thể thoát ra, hơn nữa muốn đi vào trong thế lực nhỏ này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Tần Nhã và Tiếu Tiếu sau khi nghe thấy tiếng của Mã Tuân thì cũng từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn sang Dương Chấn và Mã Tuân.
Sau khi Tần Nhã nhìn rõ mặt của hai người thì rất kích động, khóc lóc nói: “Dương... Dương Chấn, Mã Tuân! Là hai người, thật sự là hai người, em cuối cùng cũng tìm được hai người, hu hu..”
Tiếu Tiếu cũng chớp đôi mắt to, sau đó òa khóc thật lớn, rồi lao ra khỏi lòng Tần Nhã, lao thẳng vào trong lòng của Dương Chấn.
Dương Chấn lập tức khẳng định, đây quả thật là con gái Tiếu Tiếu của anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất