“Chị tưởng chị và Tiếu Tiếu không tìm được Dương Chấn nữa, vừa rồi chị dẫn Tiếu Tiếu đi tới đây một lần nữa, tụi chị thật sự không còn sức để đi tiếp.” 

“Chị tưởng... hu hu... chị tưởng chị và Tiếu Tiếu sẽ chết ở đây, không ngờ lại gặp được hai người. 

Tân Nhã nói xong thì khóc, rõ ràng trong hai ngày nay, cô và Tiếu Tiếu kiệt quệ cả về sức khỏe và tinh thần, gần như luôn sống trong đau khổ và sợ hãi tột độ. 

Mã Tuân càng lúc càng cảm nhận được sự quỷ dị của nơi này, lẩm bẩm nói: "Hai người tới từ hôm qua, nơi... nơi này quá kỳ lạ, em và anh Chấn, từ hôm qua tới hôm nay đã đi tới đây mấy lần rồi!” 

Tần Nhã gật đầu: “Phải! Chị và Tiếu Tiếu cũng đi tới đây mấy lần, nhưng không nhìn thấy hai người!” 

Hiện nay, đoàn tụ với vợ con, Dương Chấn lại không hề vui, bởi vì anh rất rõ, muốn ra ngoài, sợ rằng rất khó. 

Anh không mong vợ và con của anh theo anh chịu giày vò ở nơi như này. 

Trong mấy ngày tiếp theo, một nhóm bốn người lại tiếp tục tìm lối ra, nhưng mãi không có thu hoạch gì hết. 

Tần Nhã đi theo bên cạnh Dương Chấn, lần nữa thấy nơi mà bọn họ gặp nhau thì có hơi tuyệt vọng: “Dương Chấn, lẽ nào chúng ta cứ đi lặp đi lặp lại như này sao? Chúng ta hình như thật không về được nữa!” 

Dương Chấn thở dài, anh rất bất lực, nói: “Hiện tại, anh chưa tìm được cách hay hơn, chỉ có thể đi từng hướng thăm dò. 

“Tuy lần nào cũng sẽ đi tới đây nhưng hướng của mỗi lần khác nhau, thời gian đi tới đây cũng khác nhau, anh tin chúng ta sẽ tìm được đường trở về.” 

Lúc này, Tiếu Tiếu ngồi trên vai Dương Chấn cũng mở miệng, cô bé chớp đôi mắt to rồi hỏi: “Ba ơi! Nếu chúng ta thật sự không ra được, vậy chúng ta phải làm sao? Lẽ nào sau này chúng ta cứ sống ở đây hay sao?” 

Tim của Dương Chấn bỗng nhói đau, anh không muốn ở lại đây thêm một giây, anh không muốn để vợ con sống ở đây với anh. 

Im lặng một lúc, Dương Chấn an ủi Tiếu Tiếu: “Con yên tâm, ba nhất định có thể đưa mọi người ra ngoài, hiện nay con chỉ một hướng cho ba, chúng ta đi thử xem, ba tin con gái của ba.” 

Tiếu Tiếu cười hi hi, dường như có Dương Chấn ở bên cạnh, cô bé cũng không cảm thấy sợ nữa, lập tức đưa ngón tay nhỏ trắng nõn chỉ về một hướng. 

Dương Chấn cũng không chút do dự, đi về hướng mà Tiếu Tiếu chỉ. 

Tuy nhiên, sau khi đi mấy tiếng, vậy mà lại có người xuất hiện. 

Chỉ thấy hai bóng người đi tới. 

Mấy người bỗng ngây người. 

Mã Tuân suy đoán: “Chuyện... chuyện này là sao? Hai người này là ai nữa? Lẽ nào là mấy người Lưu Thế Kiệt quay về Cửu Châu trước đó? Chắc chắn là bọn họ cũng không thể rời khỏi nơi này!” 

Tuy không thể nhìn rõ mặt của hai người đó nhưng từ ánh sáng mờ mờ phát ra từ linh khí có thể nhìn ra, đường nét đó quả thật là con người, không phải người 

sói. 

Ngay lập tức, hai bên đều dừng bước, Dương Chấn vô thức ôm Tiếu Tiếu từ trên vai xuống, ôm chặt vào trong lòng, đồng thời chặn Tần Nhã ở đằng sau mình. 

Nơi này cực kỳ quỷ dị, trước khi chưa thể xác nhận thân phận của đối phương, Dương Chấn rất cảnh giác. 

eyJpdiI6Ikg0Sm5pS1UwZHBnalg5RzNaREtuUEE9PSIsInZhbHVlIjoiUFFya203anNjVHpQaWZIODg5U29KRVFBRE9kVDVSNlNCWVwvbVRTSXZka2VTS2JOMURPWnF4N3loTzZwaWhMZjJzb2VnYmlHMDBcL1Q5TkVRNHMrV01Jd1BTQlpcL3hidFwvUTBrNER4bFIrZzhiMVBBV3ZYZlF1VUFtME12Y3hnXC9XSWdLaXAyQXNwaGVTWFNwVnJGVTNGUXc9PSIsIm1hYyI6IjBjZjIyZWY1ZmI1YTM4YzIwNGE3OWE1YTdiMDQyZDYwYjVhNzM5NWFhNGQzMjVkNjg0NzRmNTE2YzY4ZGY3MmIifQ==
eyJpdiI6IlBvMkdJUDRJalp1VVhDbnMreWhnZHc9PSIsInZhbHVlIjoiY2dMeFQ0NTMwVitxY2tNSTQzWG82ZEtcLzNZNU9PcHdVb3BlTW5oZmxUTmhLdUVWRjBOdjRZYm53R3FSMW8xZG16UjY3b042NDQ2UzNuKzNpSEI2YWlXT3NnM1dlK21DT1NMQWRKaUVjSHJsVzI0YVR6aDA4bTZNVmwxK3c2NzlUUDlRMythR2JiSGh3czloUzd4R0Z2cEpBbmloOUJpcWVQU2taTzJnU2dlNnl3VzVRVnFQSVJPK3Y4OEM1bTRaSmVxWUtDMlVoalppN3BqZzFYMVRsUlFWUmoxZDRWOSt3dnc4ZFA4SzNrVTA9IiwibWFjIjoiZWI3ODUwNDEyMWFiZTExMzQ0Mzk3MDkxOTYwYjU3NjlmZTI1OTRiMDkzMDY2NTJhNGNlMWYxNDVlN2M1MzY3NCJ9

Dương Chấn có vẻ mặt bất ngờ: “Hửm? Giọng nói này hình như có chút quen tai!”

Ads
';
Advertisement
x