Mã Tuân thấy khó hiểu, anh ta cứ cảm thấy, từ sau khi hai người Hà Thanh Long xuất hiện, Dương Chấn có biểu hiện rất lạ.
Anh ta biết rất rõ tình yêu mà Dương Chấn dành cho vợ con, trước đó khi ở Cửu Châu, bất luận xảy ra chuyện gì, Dương Chấn đều sẽ đi bảo vệ vợ con đầu tiên.
Nhưng biểu hiện của Dương Chấn lúc này rõ ràng rất khác với Dương Chấn của trước kia.
Rất nhanh, Dương Chấn và Mã Tuân quay lại bờ trước tiên, còn có Tiếu Tiếu luôn ngồi trên vai Dương Chấn.
Sau đó, Tần Nhã, Hà Thanh Long và Ngô Hùng Bá mới lên bờ theo.
Tân Nhã nhíu mày, hỏi: “Dương Chấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi chúng ta đã sắp ra khỏi hồ nước này, thấy sắp thành công trở về Cửu Châu rồi mà!”
Hà Thanh Long cũng nói: “Đúng thế, chúng ta đã đi được hơn một nửa con đường, sắp tới bờ bên kia rồi”
Ngô Hùng Bá phụ họa: “Cậu Dương dạo này bị nhốt ở đây tìm kiếm lối ra, có lẽ đã mệt, hiện nay ngâm nước sẽ cảm thấy mất sức. Cậu Dương, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ mấy người, cùng nhau vượt qua hồ nước này
Dương Chấn không nói gì, mà nhìn mấy người trước mặt bằng ánh mắt kỳ lạ, sâu trong ánh mắt ánh lên một tia đau khổ, dần dần trở nên lạnh giá.
Mấy người chạm ánh mắt kỳ lạ của Dương Chấn cũng hơi mất tự nhiên, thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, Mã Tuân vội vàng hòa giải: “Anh Chấn dạo này quá mệt, cần nghỉ ngơi...
Mã Tuân còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, sau lưng có một cỗ sát cơ nồng đậm, anh ta quay đầu nhìn sang Dương Chấn với vẻ
khó tin.
Mã Tuân không nhịn được mà lắp bắp nói: “Anh... anh Chấn, anh rốt cuộc bị sao vậy? Anh đừng dọa em!”
Bởi vì Mã Tuân phát hiện sát cơ lạnh băng đó tỏa ra từ trên người Dương Chấn, hơn nữa rất nồng đậm.
Cho dù Mã Tuân nhìn ra sát cơ này của Dương Chấn không nhắm vào anh ta, nhưng nó vẫn khiến anh ta cảm thấy sợ hãi và sững sờ.
Bởi vì từ ánh mắt lạnh băng của Dương Chấn có thể nhìn ra, sát cơ nồng đậm mà Dương Chấn bạo phát lúc này nhắm vào Hà Thanh Long và Ngô Hùng Bá.
Mã Tuân rất rõ, hai người này luôn rất trung thành với Dương Chấn, mà Dương Chấn cũng rất để ý hai người bọn họ.
Nhưng lúc này, Dương Chấn lại bạo phát sát cơ với bọn họ, Mã Tuân chỉ cảm thấy não bộ không có chút đình trệ.
Hà Thanh Long mặt mày đầy khó tin, dáng vẻ có chút đau lòng, ông ta hỏi: “Sư phụ, ngài có ý gì?”
Dương Chấn bỗng cười lạnh một tiếng, nói: “Không nên là tôi hỏi ông à? Các người rốt cuộc là ai?”
Hà Thanh Long vô thức trả lời: “Tôi là Hà Thanh Long, người bên cạnh là Ngô Hùng Bá! Sư phụ, ngài... ngài không nhận ra chúng tôi sao? Ngài rốt cuộc bị sao vậy? Ngài đừng hù dọa chúng tôi!”
Cảm xúc của Ngô Hùng Bá bỗng trở nên kích động, bộ dạng cực kỳ đau lòng, ông ta nói với Dương Chấn: “Cậu Dương, tôi là Ngô Hùng Bá, trước kia ở trung giới Cổ võ...
Dương Chấn bỗng rút kiếm Thiên Tử ra, dáng vẻ có thể động thủ bất cứ lúc nào, anh cắt ngang lời của hai người: “Đừng diễn nữa! Các người rốt cuộc là ai?”
Mã Tuân ở một bên ngây ra, anh ta vội vàng khuyên Dương Chấn: “Anh Chấn, anh bình tĩnh chút, lão già này không phải là anh em mà anh coi trọng nhất hay
Dương Chấn nhìn Tần Nhã một hồi, cuối cùng đưa Tiếu Tiếu cho cô, nói: “Em bảo vệ Tiếu Tiếu là được!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất