Những kẻ này không biết, Dương Chấn tu luyện không phải võ đạo, mà là con đường tu tiên, cho nên trên người Dương Chấn đương nhiên không có khí tức võ đạo.
Dương Chấn nghe được mấy người họ nói như vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, lạnh lùng nói: “Cho tôi toàn thây? Đúng là ngông cuồng!”
Năm người nhìn thấy Dương Chấn bình tĩnh như vậy, lại không hề coi trọng bọn họ, điều này khiến bọn họ tức giận, trong lòng có chút nghi hoặc, không biết rốt cuộc Dương Chấn lấy sự tin tưởng đó ở đâu ra.
Mặc dù Mã Tuân có thể nhìn ra năm người này là người nước Mỹ, nhưng anh ta không biết mục đích của họ tới đây là gì, anh ta chỉ nghĩ rằng những kẻ này có thể là những võ giả đến khám phá thế lực nhỏ bé này như họ.
Nhìn thấy tu vi của năm người, anh ta cũng không muốn trực tiếp gây chiến với năm tên này, anh ta và Dương Chấn chỉ có hai người, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi nhất chính là kẻ có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong.
Mã Tuân cố gắng tập kích vài lần nhưng không thể đến gần cái tên có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong kia. Anh ta bị khí tức phun ra từ cơ thể tên kia đánh lùi lại.
Lập tức, Mã Tuân lớn tiếng nói: “Đám khốn nạn các người tới đây làm gì? Chúng tôi không thù không oán gì với các người, đâu cần phải như vậy chứ? Tốt nhất là các người lập tức rời đi!”
Nghe được lời Mã Tuân nói, mấy người kia chợt cười khẩy: “Đương nhiên chúng tôi tới giết các cậu rồi, ha ha ha...
Mã Tuân mặt đầy tức giận, chỉ có thể toàn lực chiến đấu.
Lúc này, Dương Chấn nói với Mã Tuân: “Bọn họ do Mỹ phái tới nạp mạng mà thôi. Nếu bọn họ có thể tới nơi này, vậy tức là vẫn còn có đường ra khỏi đây!”
Tuy rằng tu vi của Dương Chấn chưa đạt đến Nguyên Anh như lý tưởng nhưng trong lòng anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ban đầu anh có chút sốt ruột vì liên tục lạc lối.
Bây giờ, anh không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, điều anh nghĩ lúc này là cho dù vẫn không tìm được đường về Cửu Châu, thì cùng lắm là anh tiếp tục ở đây tu luyện, tiếp tục nâng cao tu vi của mình.
Khi ấy anh đã lấy đi tất cả dược liệu quý hiếm của Thần Đan Tông và cho tất cả vào nhẫn Đế Vương, đủ để luyện chế một số loại đan dược, mặc dù không thể nhanh chóng luyện chế những loại đan dược nâng cao tu vi, nhưng chỉ cần luyện chế nhiều hơn thì cùng lắm chỉ lãng phí thêm thời gian mà thôi.
Dù sao có thể luyện chế ra một viên đan dược khiến anh hài lòng.
Hiện tại, Dương Chấn nhìn thấy năm võ giả của Mỹ trước mắt, trong lòng cũng nảy sinh một ý tưởng táo bạo.
Nếu anh vẫn không tìm được đường ra, còn Mỹ tiếp tục phái người tới đây để giết anh, vậy anh cũng không ngại luyện chế cường giả do Mỹ phái tới.
Về phần những võ giả nước Mỹ này, bọn họ vẫn không biết lúc này trong lòng Dương Chấn đang nghĩ gì. Từng người một, liên tục phát ra linh lực đáng sợ, khiến mặt đất sụp đổ và nứt nẻ.
Dương Chấn mặc dù bị chấn động lùi lại nhưng vẫn không coi năm người là cái thá gì, bởi vì năm người họ cũng bị chấn động bởi linh lực do anh bộc phát ra, bị chấn động tới khóe miệng rướm máu.
Dương Chấn lạnh lùng hỏi: “Từ khi chúng tôi tiến vào nơi này, đã lâu không có người khác tới. Điều này nói rõ người bình thường không thể tiến vào nơi này nữa mà nhỉ?”
“Nếu người Mỹ các người vẫn có thể bước vào, vậy việc thế lực nhỏ trở nên thế này hẳn không thoát khỏi liên quan tới nước Mỹ các người chứ gì?”
con, đừng nói dông nói dài nữa, chết đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất