Trong văn phòng của tập đoàn Hoa Thượng, Thân Lâm chẳng hay biết gì về kế hoạch Giang Nghĩa, vẫn còn đang đắm chìm trong vui mừng chiến thắng, cho rằng tất cả mọi người đều bị mình quay như chong chóng.
Anh ta rít một điếu thuốc lá trong tâm trạng khoan khoái, dễ chịu.
"Tình hình sao rồi?"
Thư ký lần lượt báo cáo tin tức mới nhất với Thân Lâm. Càng nghe anh ta càng bực bội, cuối cùng không kiềm được mắng: "Ông già Phàn Thức này đúng là đồ ăn hại!"
Chia binh ra ba đường mà đường nào cũng thất bại, thật là một chiến tích "vẻ vang".
Khoan bàn đến chuyện khác, không ngờ đến người nhà của Giang Nghĩa mà ông ta cũng không giải quyết được, thực sự khiến người ta không hiểu nỗi.
Nhà Giang Nghĩa chỉ có bốn người, toàn phụ nữ, người già và trẻ con, mà khó giết lắm sao?
Không ngờ cử ra hơn ba mươi người mà lại bị giết sạch, nghĩ thôi cũng thấy nực cười rồi.
Thư ký nói: "Theo tình báo, những kẻ Phàn Thức phái đi thậm chí còn chưa vào được nhà Giang Nghĩa đã bị giết chết giữa chừng"
Thân Lâm lại mắng một câu: "Vô dụng!"
Anh vốn muốn xem Phàn Thức đấu đá với Giang Nghĩa, Nguyễn Bình Phàm, đúng là xem được phim đấy nhưng không phải đấu đá mà là Phàn Thức bị "ẩu đả" một cách áp đảo, chẳng còn gì khó coi bằng.
Giống như một trận đấu bóng đá vậy, nếu như khoảng cách giữa hai bên quá lớn, một phe bị dồn ép liên tục thì trận đấu này sẽ vô cùng nhàm chán.
Nhất là khi Thân Lâm còn muốn nhìn thấy dáng vẻ chìm trong tuyệt vọng, bất lực, đau khổ, khóc lóc của Giang Nghĩa.
Nhưng bây giờ có vẻ hắn ta không có cơ hội đó rồi.
"Phàn Thức đúng là làm gì cũng chẳng nên hồn, chẳng hiểu ông ta lăn lộn trong quận Giang Nam đến tận bây giờ kiểu gì."
"Thôi, mặc dù phim dở tệ nhưng vẫn hời với ta.
"Lần này Phàn Thức xem như xong đời thật rồi, để tôi xem sau này ông ta dám thách thức tôi ra sao. Thứ rác rưởi này bị tôi quay như chong chóng, ha ha! Quả
nhiên bọn quận Giang Nam ngu như heo vậy."
Đang lúc anh ta nói chuyện, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra.
Hȧ?
Đứa nào đây, không biết gõ cửa trước khi vào à? Chẳng có phép tắc gì cả!
Thân Lâm vừa định chửi bới thì nhìn thấy mấy người lao công mặc đồng phục màu xanh với cây lau nhà, thùng nước trên tay đứng ở cửa. Họ không nói lấy một câu, chỉ im lặng lần lượt vào văn phòng.
Thân Lâm sửng sốt.
Gì thế này?
Hình như anh ta không kêu người tới quét dọn mà? Hơn nữa cho dù muốn làm vệ sinh thì cũng không thể xông vào như thế được. Đáng ra họ phải hẹn trước, chờ Thân Lâm sắp xếp xong đi ăn, thư giãn thì những người này mới được vào.
Phép tắc để đâu cả rồi!
Thân Lâm nhìn về phía thư ký, hỏi: "Chuyện gì đây? Mấy người này là sao?"
Thư ký cũng ngây ra như phỗng, gầm lên với các lao công: "Ai kêu mấy người vào đây quét dọn vậy? Không biết đang trong giờ làm việc của phó giám đốc à? Cút ra ngoài hết cho tôi! Mấy người bị đuổi, từ nay về sau đừng tới đây nữa."
Thư ký dùng lời lẽ vô cùng khó nghe nhưng không một lao công nào ra ngoài.
Ngay lúc thư ký và Thân Lâm vô cùng khó hiểu, tiếng bước chân nối tiếp nhau truyền tới, một người lao công có vẻ già đời bước vào.
Ông ta vừa đi vào đã xin xỏ: "Xin lỗi phó giám đốc Thân, tôi chưa báo với phó giám đốc một tiếng đã vào văn phòng quét dọn rồi, mong phó giám đốc đừng khiển trách chúng tôi"
Sao giọng nói này nghe quen vậy nhỉ?
Thân Lâm nhìn lao công trông lớn tuổi kia, ông ta tháo nón xuống rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thân Lâm.
Anh ta đã thấy rõ mặt mũi kẻ này, là Phàn Thức!
Ông ta tới đây làm gì?
Đã vậy còn lẻn vào đây bằng cách cải trang thế này nữa, quá kỳ lạ.
Dự cảm không lành dâng lên trong lòng Thân Lâm. Anh ta biết đã có biến, định nhấn nút gọi bảo vệ lên, nhưng Thân Lâm vừa giơ tay thì một lao công đã lấy súng lục nhắm vào anh ta.
Thân Lâm lập tức không dám nhúc nhích gì.
Phàn Thức thuận tiện khóa trái cửa, thản nhiên nói: "Phó giám đốc Thân, tôi tới đây để đàm phán với cậu chứ không phải để gây chuyện, mong cậu hãy hợp tác với tôi. Nếu cậu không chịu phối hợp thì đừng trách tôi không nương tay, cậu cũng biết mà, tôi không sống được bao lâu nữa, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, chuyện gì tôi cũng liều được"
Thân Lâm thật sự sợ hãi khi bị đe dọa như vậy.
Ai cũng biết Phàn Thức sắp chết, một kẻ sắp xuống mồ như ông ta muốn làm chuyện điên rồ gì mà chẳng được, không nên nghi ngờ điều này.
Phàn Thức chớp mắt ra hiệu, các cấp dưới lập tức đi khóa kín cửa sổ, kéo rèm cửa lại rồi trói thư ký vào ghế, còn bịt miệng anh ta.
Sau đó, họ dỡ bỏ thiết bị báo động, cắt đứt đường dây điện thoại để bảo đảm Thân Lâm không thể chạy thoát hay cầu cứu.
Tất cả đã xử lý xong.
Phàn Thức ngồi xuống đối diện Thân Lâm, nói: "Cậu vẫn chưa nhận ra tôi định làm gì à? Tôi sắp chết rồi, chỉ còn mấy tiếng nữa thôi. Thân Lâm, kẻ đầu sỏ như cậu phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?"
"Ha ha." Phàn Thức cười phá lên: "Cướp từ tay cảnh sát ấy hả? Cái kế sách chó má gì thế kia? Tao làm theo lời mày, chắc hẳn mày cũng thừa biết kết quả rồi nhỉ? Bốn chữ thôi, bị giết sạch rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất