Ông cụ ngồi trước ống kính, nhìn dao găm kề trên cổ Thân Lâm, trong ánh mắt lóe lên vẻ phẫn nộ, như thần tiên khiến người ta sợ hãi.
Cho dù đã có tuổi nhưng vẫn không có ai dám làm loạn trước mặt ông cụ.
Ông cụ này quá uy nghiêm.
Phàn Thức nuốt nước bọt nói: “Ông cụ, ông có tất cả hai người con trai, bây giờ một người vào tù, chắc ông không hi vọng người còn lại cũng xảy ra chuyện đâu nhỉ? Chỉ cần ông đưa thuốc giải, tôi đảm bảo cậu ta bình yên vô sự, thế nào?”
Ông cụ bình tĩnh không dao động, chẳng nói tiếng nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Phàn Thức không đợi nổi, ông ta phẫn nộ lên tiếng: “Nói chuyện! Thời gian của tôi không nhiều, không rảnh lề mề với ông”
Tiếng gào này khiến cho người trong phòng đều giật mình.
Vì quá kích động, dao găm trong tay dùng sức hơi mạnh, rạch một đường nhỏ trên cổ Thân Lâm, máu tươi chảy ra.
Thân Lâm không chịu nổi nữa.
Anh ta nói với ông cụ: “Ba, cứu con!”
Đến lúc này anh ta gọi thẳng từ “ba”, muốn dùng tình thân khiến ông cụ động lòng.
Thân Hào đã vào tù, không biết khi nào mới được thả ra, nếu ngay cả Thân Lâm cũng chết, ông cụ sẽ mất hết hai đứa con trai.
Mặc dù ông cụ không thích hai đứa con trai này, nhưng dù sao hổ dữ không ăn thịt con.
“Được, tôi cho ông thuốc giải.
Cuối cùng, ông cụ lên tiếng.
“Nhưng mà..” Ông cụ nhìn chằm chằm Phàn Thức, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ sắp xếp trực thăng đưa thuốc giải qua đó, đây là cách nhanh gọn tiết kiệm thời gian nhất, việc ông cần làm, chính là chờ ở bãi đáp trực thăng trên sân thượng.
Phàn Thức hỏi: “Mất bao lâu?”
“Bốn mươi phút.
“Được, tôi đợi ông bốn mươi phút!”
Sau khi ông cụ nói xong bèn xoay người bỏ đi, không chút do dự lề mề, như thể đang giải quyết một chuyện vô cùng bình thường, chẳng thấy căng thẳng chút
nào.
Gặp nguy hiểm không hoảng loạn, tố chất tâm lý mạnh mẽ của ông cụ là thứ hiếm có trên đời.
Sau đó, Thân Khả Hân ngồi trước ống kính, nhìn Phàn Thức nói: “Ông được lắm đấy, nhiều năm như vậy, lần đầu tôi thấy có người dám nói chuyện với ông cụ như thế”
Phàn Thức cười lạnh: “Một kẻ sắp chết như tôi, cần gì phải kiêng nể nữa.
Thân Khả Hân hỏi: “Ông không sợ sau này bị tính sổ à? Bây giờ ông lấy được thuốc giải, với năng lực của tập đoàn Hoa Thượng, sau này muốn đối phó ông chỉ là chuyện trong vài phút. Phàn Thức, ông làm như vậy chẳng khác nào tự sát”
Phàn Thức nói với vẻ khinh thường: “Tôi không để ý được nhiều như vậy, sống sót mới là chuyện quan trọng nhất. Nếu sau này tập đoàn Hoa Thượng muốn đối phó với tôi, đến đây, tôi không sợ cô!”
Thân Khả Hân nhún vai: “Ok, ông giỏi lắm, thu xếp rồi đến bãi đáp trực thăng trên sân thượng đi, trực thăng sẽ qua đó ngay”
Nói xong, cô ta ngắt cuộc gọi video.
Phàn Thức xách cổ Thân Lâm như xách gà con, nhấc anh ta ra khỏi ghế, sau đó đưa anh ta ra ngoài cửa.
Vài tên đàn em khác phụ trách mở đường, chỗ nào có vấn đề gì đó không ổn sẽ báo cáo ngay lập tức.
May mà cả đoạn đường đều bình yên không có chuyện gì.
Giờ phút này tâm trạng Phàn Thức rất kích động, không phải lúc nào cũng có thể trải nghiệm được cảm giác “chết đi sống lại” này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất