Phó Thiên Hà không thể tin được nhìn về phía Đào Thiên Thu. Hắn gần như không tin vào những gì hắn vừa nhìn thấy, nhưng dòng chữ trắng đen rõ ràng như thế, có muốn chối cãi cũng chẳng có ích gì. 

Phó Thiên Hà cúi đầu nhìn cô gái đang treo lủng lẳng trên người hắn, đôi mắt ngập nước của cô vẫn ngây thơ như ngày nào, nhưng mỗi lần hắn vừa có chút mềm lòng là cô lại tặng cho hắn một cú tát đau điếng. Hắn thậm chí cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, cho dù không thể yêu hắn đến chết đi sống lại giống như hắn yêu cô, nhưng ít nhất sẽ không cự tuyệt hắn giống như trước kia nữa. 

Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện thì ra hắn đối với Đào Thiên Thh cùng lắm cũng chỉ là một trò đùa mà thôi. 

Hắn hận không thể móc cả trái tim mình ra cho cô xem. Năm đó lần đầu tiên gặp được cô, trong tim hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một người, trước nay chưa từng thay đổi. Cho dù cô luôn dùng thái độ lạnh băng đối mặt với hắn, hắn cũng chưa từng từ bỏ tình yêu đối với cô. Hắn cố chấp chờ đợi một ngày cô sẽ mở lòng với hắn, cho phép hắn bước chân vào trái tim cô. Hiện giờ rốt cuộc cô cho hắn hưởng thụ chút ấm áp ngọt ngào nhưng chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn cô dùng để thoát khỏi hẳn mà thôi. 

Vậy mà hắn đã hạnh phúc đến nhường nào, liệu cô có biết không? Mỗi một nụ cười của cô, một câu nói nhớ hắn của cô, đều khiến trái tim hắn rung động mãnh liệt, hận không thể quỳ xuống dâng hết cả thế giới của hắn cho cô. Nhưng Đào Thiên Thu lại lần nữa khiến cho hắn thất vọng, cô tiếp tục tàn nhẫn chà đạp lên trái tim hắn. 

Phó Thiên Hà cười khổ, sau đó rút côn thịt cứng rắn từ trong hoa huyệt ấm nóng của cô ra. Trong lúc vật thô to nóng bỏng bị rút ra, gân xanh trên đó ma sát với mị thịt non nớt trong hoa huyệt khiến cho Đào Thiên Thu khẽ rên rỉ. 

Tuy rằng không có mạnh mẽ ra vào nhưng bởi vì côn thịt của Phó Thiên Hà thật sự quá lớn cho nên dù chỉ là động tác rút ra đơn giản như vậy thôi cũng đủ làm cho Đào Thiên Thu bị khoái cảm mãnh liệt bao trùm. Cô thoải mái đến nỗi ngay cả đầu ngón chân cũng co lại, da thịt trắng nõn hiện lên một màu ửng hồng quyến rũ. Đôi mắt mơ màng phủ lên một tầng hơi nước mông lung, tiếng rên rỉ ngọt ngào tựa như mèo con nũng nịu. 

Hoa huyệt ấm nóng hút chặt lấy hắn không chịu buông ra, phải mất vài phút côn thịt thô to cứng như đá mới hoàn toàn tách ra khỏi hoa huyệt phấn nộn. Khi quy đầu được rút ra, đầu nấm đỏ tươi lầy lội dâm thủy, kéo theo những sợi nước mỏng trong suốt, giống như đối với hoa huyệt của cô lưu luyến không rời. 

Phó Thiên Hà thấy một màn như vậy, trong ánh mắt lập loè ngọn lửa. Nếu không phải khả năng tự chủ của hắn đã đạt tới trình độ biến thái, chỉ sợ lúc này đã đem côn thịt cắm trở vào trong nhục huyệt ẩm nóng. 

Hắn rời khỏi cơ thể Đào Thiên Thu, sau đó đặt cô nằm xuống giường, tâm tình tồi tệ khoác áo choàng tắm lên người rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm dùng nước lạnh hạ hỏa. 

Thói quen sạch sẽ làm Phó Thiên Hà không có cách nào hưởng thụ dư vị khoái cảm sau khi làm tình. Chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn khốc dập tắt dục hỏa trên người. 

Làn nước lạnh ngắt dội xuống thân thể nóng như lửa của hắn, thậm chí còn nhìn thấy hơi nóng tỏa ra trên làn da rám nắng giống như đang bốc khói. Thế nhưng điều đó vẫn không đủ để dập tắt ngọn lửa dục vọng đang cháy bừng bừng trong người hắn. Phó Thiên Hà nhắm mắt lại, nhớ về nội dung tin nhắn mình vừa thấy lúc nãy kia. 

Đào Thiên Thu đã từng nói chán ghét hắn với bao nhiêu người rồi? Cô thậm chí còn không ngừng muốn đẩy hắn vào trong tay người phụ nữ khác. Thế nhưng mấy ngày qua cô lại liên tục tỏ ra nhớ nhung quyến luyến hắn, giống như Đào Thiên Thu thật sự yêu hắn vậy. Hắn suýt nữa đã thật sự bị cô lừa gạt, vui mừng cho rằng cuối cùng thì hắn đã có thể đạt được tình yêu của cô. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng không thực tế của hắn mà thôi. 

Lúc này Đào Thiên Thu vẫn nằm trên giường, không hề hay biết tin nhắn trên điện thoại của mình đã bị Phó Thiên Hà vô tình nhìn thấy. 

Cô hiện tại chính là dục cầu bất mãn. Vừa nãy tiểu huyệt còn được ăn gậy thịt thô to. Kết quả còn chưa được gậy thịt đến thọc thoải mái thì nó lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Cô mơ màng nhìn lên trần nhà, ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ khiến cô có chút hoa mắt. 

Đào Thiên Thu lăn qua lộn lại trên giường, sờ mó khắp nơi cũng không chạm vào được thân thể ấm áp cường tráng của người kia, lúc này cô mới nhận ra trong phòng nào còn bóng dáng của người đàn ông kia nữa. 

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước mơ hồ, Đào Thiên Thu loạng choạng đứng dậy từ trên giường, bước chân lảo đảo đi vào phòng tắm. 

Nhìn thấy người mình muốn tìm đang khỏa thân trong làn hơi nước mù mịt, đôi mắt hạnh xinh đẹp lập tức sáng lên. Trong lúc Phó Thiên Hà đang tập trung với những suy nghĩ của riêng mình, Đào Thiên Thu đã nhào đến, giọng nói quyến rũ giống như yêu tinh mê hồn người. 

"Chồng, em cũng muốn tắm! Chúng ta tắm chung nha~ Tắm tắm, thơm ngào ngạt nha." 

Đào Thiên Thu loạng choạng nhào tới, sàn nhà lót gạch men sứ lúc này ngấm nước trở nên trơn tuột, khiến bước chân cô trượt dài một cái. Thần chí cô vốn dĩ đã không rõ ràng, vừa đi được vài bước đã ngã nhào về phía hắn. 

Vốn dĩ Phó Thiên Hà còn đang nổi nóng, nhưng nhìn thấy Đào Thiên Thu sắp ngã xuống như vậy thì bảo hắn làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ được. 

Vì thế Phó Thiên Hà giang hai tay ra, tùy ý Đào Thiên Thu nhào vào trong ngực mình. 

Cô lúc này cả người trần truồng, hai luồng đẫy đà trước ngực trần trụi tiếp xúc với cơ ngực rắn chắc của hắn. Cặp vú trắng muốt mềm mại vô cùng, khiến người đàn ông phải 

cúi đầu hít sâu một hơi. 

"Hít... 

Hai người đều hít một hơi khí lạnh. 

Phó Thiên Hà là bởi vì thật vất vả mới đàn áp được dục hỏa lúc này lại bị cô gợi lên. Còn Đào Thiên Thu là vì bị bọt nước lạnh lẽo trên người hắn làm cho lạnh run. Hai thân thể một nóng một lạnh ma sát với nhau tạo ra một cơn rùng mình run rẩy, làn da trần chạm vào nhau tạo ra những xúc cảm kỳ diệu vô cùng. 

Lúc này còn chưa tới đầu xuân, trong phòng tắm lạnh đến mức cô phải nổi cả da gà. 

"Chồng ơi, lạnh quá... 

Đào Thiên Thu lẩm bẩm một câu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ chu lên với vẻ không hài lòng. Tuy rằng cơ thể Phó Thiên Hà rất lạnh nhưng cô không hề có ý định buông hẳn ra, cả người liều mạng dán sát vào trên người hắn. Cô nhận ra ma sát càng nhiều sẽ càng tạo ra hơi ấm, thế là càng thêm ra sức uốn éo trong lòng hắn. 

Đào Thiên Thu không hề cảm nhận sai, bởi lẽ sự quyến rũ của cô đã làm máu trong người hắn sôi lên, thân thể nóng đến mức nước lạnh dội xuống người chẳng mấy chốc đã bốc hơi như khói. Hai người ôm đến gần như vậy làm công sức nãy giờ của Phó Thiên Hà đều đổ sông đổ biển. Côn thịt lớn ngẩng cao đầu, cọ lên phần bụng thon gọn của Đào 

Thiên Thu. 

Thân thể cô thật sự rất lạnh, phát hiện nguồn nhiệt tự nhiên muốn dán lại gần. Cô vội vàng vươn tay nhỏ mềm mại đi vuốt ve côn thịt nóng hổi kia. 

"Cây gậy này sờ lên thật nóng thật thoải mái nha" 

Đào Thiên Thu thần chí mơ hồ nói. Cô chỉ cảm thấy 'cây gậy lớn này so với bình giữ nhiệt còn ấm hơn, sờ lên giống như cái lò sưởi nhỏ. Nó không phải rất dài nhưng thân gậy lại thô to vô cùng, đã thế còn đang không ngừng trướng lớn thêm nữa, tỏa ra nguồn nhiệt nóng hừng hực. 

Phó Thiên Hà được đôi tay nhỏ bé của cô vuốt ve rất thoải mái, chính là nghĩ việc Đào Thiên Thu đã làm sau lưng hắn, hắn liền nhẫn tâm rút côn thịt ra khỏi lòng bàn tay cô. Thấy 'đồ chơi yêu thích của mình bị Phó Thiên Hà cướp đi, Đào Thiên Thu lập tức ngồi xổm xuống bên chân hắn, sau đó vẻ mặt thấy chết không sờn ôm lấy đưa tay nắm chặt lấy côn thịt nóng hổi của hắn. 

"Anh không thể cướp cây gậy lớn của em được! Tuy rằng có chút xấu, nhưng mà sờ lên thật thoải mái." 

Cô vừa nói vừa dùng gương mặt nhỏ nhắn non mịn cọ xát côn thịt của Phó Thiên Hà. Xúc cảm cực nóng ấm áp dựa gần mặt thật thoải mái nha. Làn da cô vốn dĩ đã tinh tế mềm mại, bây giờ cô lại còn dùng gương mặt non nớt này cọ xát côn thịt tím đen của hắn, sự đối lập thị giác kích thích từng tế bào trong cơ thể hắn. 

Phó Thiên Hà cúi đầu trầm giọng thở dốc, thứ âm thanh gợi cảm ấy quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, khiến không khí lạnh dường như cũng bị hun nóng. "Không lấy đi, nhưng em phải hứa không được đụng vào nữa" 

Phó Thiên Hà khàn giọng nói. Tim hắn nhảy lên thình thịch, nếu hắn xúc động một chút chỉ sợ sẽ đem thứ này cắm vào hoa huyệt cô lần nữa. 

"Không hứa đâu! Em muốn chạm vào nó! Nó là của em mà! Thật là ấm áp!" 

Đào Thiên Thu đã say đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc. Cô chỉ biết Phó Thiên Hà muốn cướp đi cây gậy lớn nóng hổi của cô. Nơi này lạnh như vậy, cô không thể bỏ thứ đồ ấm áp này ra được đâu. 

Mắt thấy Đào Thiên Thu nhõng nhẽo không chịu, Phó Thiên Hà khẽ thở dài, hắn không thể nào chịu được khi cô tỏ ra yếu thế trước hắn. Cô làm nũng chính là điểm yếu của hắn, thế nên hắn chỉ có thể để mặc cô tiếp tục nắm lấy côn thịt trêu đùa. 

"Trong phòng tắm rất lạnh, tôi đưa em về phòng ngủ trước. 

Phó Thiên Hà nói rồi ôm cô gái đang ăn vạ trên sàn nhà lên. Chẳng qua Đào Thiên Thu lo lắng đồ chơi của mình bị tịch thu, cho nên cô vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào hắn như hổ rình mồi. 

Nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng Phó Thiên Hà từng trận chua xót. Nếu thời điểm thanh tỉnh cô cũng có bộ dạng như thế thì tốt quá. 

Nằm trên giường rồi Đào Thiên Thu vẫn còn không yên tâm. Cô đè Phó Thiên Hà ở dưới thân, sau đó cả người vặn vẹo. Cô phải ôm lấy 'cây gậy lớn này đi ngủ mới yên tâm. 

Đào Thiên Thh uống quá nhiều rượu, hơn nữa trước đó đã cao trào mấy lần, cho nên cô vừa nằm xuống đã ngủ say. 

Nhưng xui xẻo chính là Phó Thiên Hà. Không hiểu Đào Thiên Thu mơ thấy gì mà hai bàn tay không ngừng mò mẫm vuốt ve, khiến cho hắn vừa sảng khoái lại vừa khó chịu vì không có chỗ phát tiết. 

Phó Thiên Hà nhiều lần thử rút tay cô ra nhưng đều không thành, hắn đành phải bỏ cuộc. Kết quả là hắn bị cô kích thích cứng rắn suốt một đêm. 

Ngày hôm sau. 

Đào Thiên Thu tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một căn côn thịt tím đen sung huyết đập vào mắt. 

"A!" 

Cô hét lên một tiếng, trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên. Sau đó mới phát hiện đáng yêu như mình thế nhưng lại đè lên bụng dưới Phó Thiên Hà ngủ suốt một đêm. Mà miệng cô còn cách côn thịt hắn gần như vậy. 

Trời ạ, rốt cuộc đêm qua cô đã làm cái gì! Đào Thiên Thu gõ gõ đầu, nỗ lực hồi tưởng lại sự tình đêm qua, nhưng mà dù có cố gắng như thế nào vẫn không thể nhớ ra. Cô vừa đỏ mặt với những tưởng tượng vô hình của mình, vừa chu môi tức giận trách hắn. 

"Phó Thiên Hà! Cái tên hỗn đản này! Đêm qua thao em lại không gọi em tỉnh. Hại em không nhớ gì cả" 

eyJpdiI6IldZQ0dDODFFSWJadzJ2XC9SUDc4V3FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFReXJFRldcL1piZW44bExLNyt3UWNSMWNpK2Q0dyt0dFZWbmNWa3hvK2xNa1dMa2E5aEQzTjJKaGRiQnB0blVGbzhhdHBuMWV2bXZNNGVjSmFPOEl1RnRiZUU0cDNBZGpEOVp0TlNcL2xBV3FCQTcyazJ0Q2tlRFwvdFdDYjlSUDFOMXVOc05QXC9oTW1QbEU4UjhXR2FDdWpNckZkdUNON1JHTjE1OE1IQ3EraDNpNElSM2MrQWdzYWJleHZiVlJjS2dBWlFzMDhWWGU2OFwvYXFmWmJPRjZaZ1UzY3dRZFkwTnZxWEtkZXIrNmdJNHlVRTVRS3pxTFI4OUFlZE5NVzAwRzdIQ21ZTmtjbnJ2dGlqWGtqVGdKeVhNRDBzcXVQY3VQKzhET3dJWEgyNjEwNEk4XC85YVhtcENGdEhxMnlBRWZJeDRkdWxpZkp0eDdUVzRPM1BnWjVoVmg3bEF2RW1CbXhNZ0YyOTVFSkpqN0pTXC9XZ0dsMlBMZWorYWhEeXNyaWNpVzdaT1VFVSsxMkQzN2ZnQVVJYnBvdmNuQmxENmp2STdDa0NscTBoMUNsSU1aS2UzZW5xOEU2T3JJOTdlb3JPWWNEcDkwYjdoQTh6Rk0wWnlXdjdKWUNXN1hpVE9aUjkrY2grZkhyNlNzeGRHN3JuVmdTb2RlNkpTQkNHSWc4S29NZ3UxcEtJUVVWT25kQ1doMGVHRVVxdG1Lb2Y0eE8rQmFIeGJPUGFJODBNd24zMTdWNmlHTE9pN2dnYUl0a3QiLCJtYWMiOiI2YjMwZjdhMTNjMjBhMmMwNzcxMzI0ZGNmYmFmMTgzMzZlN2U1ZTE2ODMwNDIxYmJkNTM2MmUzMmY5MDhkMzFkIn0=
eyJpdiI6Ik44R2UxQ2NlVU02XC95RnpETkgrRk5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imh0WTdGWGxxcTlhaEYwWUZWYzFWZzNjSjhCVjB2c1FhQzQ5a0VlTjZrQ1lsTkFwbVRYVlo2TCt6dkJ3dzNKQ2huaml3ODZSZEhCVTl6bElCNXJ3d1hTTEJxSWdSaEZpelRXOUNPSFVYa0xVVTJDS1BibjVlRFZvaTVIR21pcjRyRlBoejRUWXp1R3ZQOFhNS05xSkZzR0U3WSs4Sko5M202VU5xNDdzRTRhY0c3ZXlDQ2dTblVMXC9lMTlqNHN4b2hCdW12OFV1S1U3ZjdOclNNYzVRUmY3TkVYaU5pWTNmbW01QlZpSjBiNk1PYlwvam92MUxnNExCK2kwRHVOajFrVitITmo5aDZVRXdaUDZaTTVZMmQ2ZHhPQUlFcVRPS1FDTWM4NkV5cDAxUzZ6ZVZBaVJrUFo4MmJZQzNCWjhMU29PVzdvUGNVdXFIb2s1M05LQjkyQVlRbEtwWStsT2RIcjZcL2FibDdrYVVLMFpJbmlueEp5MzZKRGQrbXR0dDdRemIrTWMzSEhBUHpKNElpUUc2cVBNb3c9PSIsIm1hYyI6IjE1ZmRkMDM3YzE1ZWVjMjM5MzcyN2NiNjdlN2NmNzMwYjcxYmNlODg0OGEwMDgyNDc1NDA5YjFlOGExODU2MGMifQ==

Đào Thiên Thu vừa nghe, tức khắc trợn tròn mắt. Chẳng lẽ đêm qua bọn họ đã thử tư thế mới? Hơn nữa nhìn bộ dáng dục cầu bất mãn kia của hắn, không phải là cô hưởng thụ chán chê rồi lại vứt bỏ hắn đi ngủ trước chứ? Thật là đáng thương nha!

Ads
';
Advertisement