Nếu muốn ra ngoài, Đào Thiên Thu đương nhiên phải trang điểm một phen. Quần áo Phó Thiên Hà chuẩn bị cho cô đều là thiết kế nổi tiếng, giá trị trên trời. Tuy vậy vẫn có một số thiết kế đặc biệt, chỉ cần tay nghề thủ công và chế tác tinh xảo đều được vận chuyển về Phó gia. Mỗi kiện quần áo đều dựa theo kích thước và khí chất của Đào Thiên Thu mà thiết kế. Những bộ quần áo đặt riêng này còn đắt hơn cả trang phục của những thương hiệu nổi tiếng nữa.
Đời trước Đào Thiên Thu cảm thấy mình là con chim bị nhốt trong lồng, Phó Thiên Hà có làm cho cô nhiều chuyện hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là trang trí cho cái lồng giam càng thêm hoa lệ mà thôi, bản chất vẫn chẳng khác gì. Hơn thế cô không có tự do, mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi áp lực, cho nên làm sao có tâm trạng ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp được? Dù sao thì làm thế cũng có để cho ai nhìn đâu?
Nhưng kiếp này thì khác, sau khi nghĩ thông suốt, Đào Thiên Thu cảm thấy cả thế giới giống như bừng sáng. Phó gia cũng không còn là lồng giam của cô nữa, mà là nhà của cô, nơi có Phó Thiên Hà vẫn luôn yêu thương và chờ đợi cô. Bây giờ nhìn cả một căn phòng tràn ngập quần áo, giày dép, túi xách, phụ kiện lung linh, trong lòng cô lại rất cảm động. Tất cả những thứ này không phải đều là chứng minh tình cảm nồng đậm chân thành của Phó Thiên Hà dành cho cô hay sao? Cứ đặt chúng trong phòng giữ đồ mà không được sử dụng thì thật là lãng phí.
Đào Thiên Thu chọn một chiếc váy màu nâu camel với một chiếc áo khoác xám liền ra cửa. Chẳng qua có vệ sĩ bám sát theo sau thật sự không quen. Nên cô liền kêu vệ sĩ đứng ở những chỗ tối, không có lệnh của cô thì không cần ra mặt.
Tới trung tâm thương mại, Đào Thiên Thu lập tức đến một cửa hàng bán quần áo nam. Quần áo của cửa tiệm này chủ yếu hướng đến hình tượng người đàn ông thành thục trưởng thành, vừa vặn rất hợp với khí chất của Phó Thiên Hà. Chẳng qua quần áo có chất lượng và kiểu dáng đẹp, giá cả cũng phi thường cao.
Tùy tiện chọn một bộ thường phục ở đây cũng trên mấy chục triệu chứ đừng nói đến tây trang. Người thường căn bản mua không nổi. Nhưng đối với Đào Thiên Thu thì đây chẳng phải vấn đề lớn lao gì, từ khi kết hôn với Phó Thiên Hà, mặc dù cơ hội được ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng cô thực sự chưa bao giờ mua đồ mà cần phải xem giá cả. Cứ thích thì mua, sau đó dùng thẻ đen của Phó Thiên Hà mà quẹt, cô thậm chí có thể mua siêu xe hay một căn biệt thự mà chẳng cần nháy mắt lấy một cái. Cuối cùng thì cô cũng được trải nghiệm cảm giác khi lấy được một ông chồng giàu nứt đố đổ vách.
"Tiểu thư, cô muốn chọn lựa quần áo cho vị nam sĩ nào sao?" Nhân viên cửa hàng nhìn quần áo trên người Đào Thiên Thu nhưng không nhìn ra được là nhãn hiệu gì, nhất thời cũng không rõ cô có khả năng mua nổi quần áo ở đây không.
"Ừm, chọn một bộ cho người yêu của tôi"
Đào Thiên Thu nhìn trúng một bộ tây trang màu xám. Trùng hợp chiếc váy hôm nay cô mặc cũng màu xám, nhìn qua rất giống trang phục tình nhân, có đúng không?
Lúc này bảo tiêu vừa tránh ở chỗ tối vừa đem tất cả mọi chuyện mình nhìn thấy báo cáo cho Phó Thiên Hà. Bên kia ở trong bệnh viện, tay Phó Thiên Hà lại lần nữa nắm chặt.
Quần áo Đào Thiên Thu chọn thích hợp với đàn ông từ 25-30 tuổi. Tự nhiên không có khả năng tặng cho cha cô. Mà những năm gần đây cô căn bản chưa từng tặng quà lễ vật cho hắn. Phó Thiên Hà đương nhiên sẽ không nghĩ là Đào Thiên Thu đang muốn mua đồ tặng cho mình.
Như vậy chỉ còn một khả năng. Quần áo này là cô mua cho người đàn ông khác.
Nghĩ như vậy, Phó Thiên Hà lập tức đứng ngồi không yên.
Lý trí hắn bạo nộ, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào nhanh chóng trói cô lại mang về nhà, đè cô trên giường hung hăng ra vào, khiến cho cô không thể xuống giường nữa. Như vậy cô sẽ không thể quan tâm tới bất kì người đàn ông nào khác.
"Bác sĩ Phó, đây là bệnh án của Chu thị trưởng. Ông ta đã chỉ đích danh yêu cầu anh thực hiện ca phẫu thuật sắp tới"
Viện trưởng cung kính mang tài liệu giao cho Phó Thiên Hà.
Tuy hắn là viện trưởng bệnh viện, nhưng mà ai bảo Phó Thiên Hà lợi hại như vậy. Toàn bộ quan to hay quý nhân thành phố A ai ai cũng mong muốn được hắn khám bệnh chứ. Hơn nữa ngày trước khi mời hắn về, rất nhiều bệnh viện nổi tiếng trong nước đều tranh nhau túi bụi, đến cuối cùng hắn chịu về bệnh viện này làm việc, lý do lớn nhất chính là bệnh viện đồng ý với điều kiện cho hắn thoải mái lựa chọn bệnh nhân. Thế nên thực chất thì hắn muốn khám bệnh cho ai thì khám mà không muốn thì có cầu xin hay uy hiếp thế nào cũng vô ích.
Thật ra ban đầu có không ít kẻ có tiền có quyền cảm thấy hắn dễ bắt nạt, còn dùng tiền và quyền lực muốn chèn ép bắt hắn đi vào khuôn khổ, nhưng không biết là trùng hợp hay cố ý, tất cả những kẻ này đều ngã ngựa sau đó ít lâu. Kẻ có tiền thì phá sản, có quyền thì bị kẻ khác kéo xuống, thanh danh hủy hoại. Những trường hợp này không chỉ xảy ra một hai lần, mà cứ hễ kẻ nào dám đánh chủ ý lên Phó Thiên Hà, kẻ đó nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Người ngoài có thể không biết, nhưng viện trưởng là người trực tiếp chuyển lời từ các quan to quý nhân cho hắn, cho nên ông ta biết rất rõ những ai đã từng đắc tội với Phó Thiên Hà, những ai lại được hắn chấp nhận khám bệnh. Chính vì vậy mà dù không nói ra, trong lòng Viện trưởng cũng thầm hiểu rõ, rằng Phó Thiên Hà chắc chắn có thân phận không đơn giản, nhất định không thể làm phật ý hắn.
Viện trưởng đưa tài liệu cho hắn, nhưng mà Phó Thiên Hà nhìn cũng không nhìn lấy một cái, mà lập tức đẩy chồng tư liệu kia đi. Sau đó hắn đứng dậy thay áo blouse trắng. "Hôm nay tôi có chuyện phải ra ngoài. Không nhận công việc nữa."
"Nhưng mà Chu thị trưởng chỉ đích danh cậu...
Phó tiên sinh lại nổi máu ghen rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất