Lý Quân hỏi.  

 

 

Nghe lời của đối phương, hắn biết bên trong chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó.  

 

“Cậu giao Huyết Ngọc Châu cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”  

 

Hồng Lưu Vân không hé nửa lời.  

 

“Vậy thì xin lỗi, tôi cũng rất thích Huyết Ngọc Châu, không thể đưa cho ông được. Hơn nữa, một kẻ sắp chết thì cần Huyết Ngọc Châu làm gì?”  

 

Lý Quân nói.  

 

Hồng Lưu Vân nhận ra mình bị đùa giỡn, ông ta tức giận hét lên: “Ranh con, mày muốn chết!”  

 

Ông ta ra lệnh cho thuộc hạ: “Bắt hắn ta lại.”  

 

Dứt lời, đám cao thủ do Hồng Lưu Vân mang theo đồng loạt ra tay, khí tức trên người bộc phát.  

 

Lúc này, Hồng Lưu Vân cười ha hả.  

 

“Ranh con, bọn họ là thế lực được hai cha con ta nuôi dưỡng ở Cấm Khư, toàn bộ đều là Thiên Nhân cảnh. Thực lực của cậu rất mạnh, có thể xưng hùng ở thế tục, nhưng đứng trước mặt người Cấm Khư, cậu cũng chỉ là con giun con dế mà thôi.”  

 

Ngay sau đó, sát trận đã được hình thành, từng đạo kiếm quang bao phủ Lý Quân, muốn lấy mạng hắn.  

 

Trên mặt bọn họ nở nụ cười lạnh lẽo, người ở Cấm Khư trời sinh đã mang cảm giác ưu việt, cường giả thế tục mà thôi, hắn ta chẳng là cái thá gì.  

 

Lý Quân nhìn kiếm trận được bày ra, anh tỏ vẻ khinh thường.  

 

Uy lực của kiếm trận này kém xa so với Bắc Cực Kiếm Tông.  

 

Lý Quân lắc đầu: “Dựa vào chút sức mạnh này mà cũng muốn giết tôi? Xem ra các người căn bản không hề biết mình đang đối mặt với ai.”  

 

A Tị Đao rút khỏi vỏ, chém thẳng về phía trước.  

 

Đao quang cuồn cuộn, sát khí ngập trời.  

 

Binh sát chi thuật.  

 

Thu Sát!  

 

Một đao chém ngang, vô số lưỡi đao sắc bén bắn ra tứ phía như lá rụng đầy trời.  

 

Chỉ có điều, những chiếc lá này mang hơi thở của cái chết.  

 

Mùa thu vạn vật tàn lụi, sát ý dâng trào.  

 

Những người vừa bày kiếm trận lập tức bị đao khí đâm trúng, người bay người ngã.  

 

Kẻ ngực bị xuyên thủng, kẻ cổ họng bị cắt đứt.  

 

Chỉ trong nháy mắt, hơn mười Thiên Nhân cảnh thương vong quá nửa.  

 

Hiện tại chỉ còn Lý Quân một mình cầm đao đứng sừng sững.  

 

Phá trận, giết địch. Tiêu diệt toàn bộ chúng cùng một lúc.  

 

“Sao có thể!”  

 

Hồng Lưu Vân trợn mắt, vẻ mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.  

 

Ngay cả Hầu Thiên Lôi cũng khiếp sợ.  

 

Ông ta biết Lý Quân từng đại sát tứ phương kinh thành, nhưng nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ không bao giờ biết được nó đáng sợ đến mức nào.  

 

“Hồng Lưu Vân, đừng tưởng cứ từ Cấm Khư trở về là không ai làm gì được. Người Cấm Khư chẳng là cái thá gì.”  

 

Giọng nói của Lý Quân vang lên.  

 

Luồng hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể Lý Quân, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mức đóng băng.  

 

Lúc này, Hồng Lưu Vân chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, vẻ đắc ý trên gương mặt đã bị thay thế bằng sợ hãi.  

 

Không thể nào! Thế tục sao lại có cường giả như vậy? Đó là hơn mười Thiên Nhân cảnh đấy!  

 

Lẽ nào hắn ta đã đạt đến Nguyên Linh cảnh? Sao có thể?  

eyJpdiI6InpQV2pMYUN0SXd3YWFBQysrZlZySHc9PSIsInZhbHVlIjoiSjd5OXZvcFBUUWdIU0Z2U2oxMXBtVk5XVkF5QWN3RGhEdk41eHhKbEFOaXRCSEQydFYyMWhWc0ZiZFN6Z1dXVSIsIm1hYyI6IjVmODVlZmU4NTFiYTcyYTQ2MDAwMTliNTZiYTE3MjhjYTk5OTZmOGI4MzU2YTFmNjcxODY3YTQ0NjU3YjhkYWUifQ==
eyJpdiI6IndFTzlFWjZTRkdoOGJQcjhjdDJVV0E9PSIsInZhbHVlIjoiY1ZZQlpWeEdxbTRCenNSMXVwWUphYklIQ1g2M0k1UVpmeE55aGRVcURJbHc3b2RXclwvZVdETzduTXZUZjdEQWdQeDFsTzFpYU0yNFZSZlJNSGRPeTFoMkI5d1QremxNR3hkVERzVWdTbEpVVWhMUkw1YTdYTlwveXlaR2R3ODFFS01BVTFTYkk5U1Q0NFR4VTVhQzNDZ0xNQXRHUHdQWFpDN0lPZGkyYXVBVDlvT1J2Rll6dHVCY0JOSWp3OE5qVkxmaEFNajRRN2pTQ3Y2azJyWVFmaDRuTlJLZ2tCVCtBZmFmSkhRRVdKZDlnaGU4ZUZnQ3dwUHlQK3lPbnprdlBnMkFtOXorTGFzRnRQYTRwemlWUnlkUT09IiwibWFjIjoiNGZjNjQzMWI2MTY5NzA2MjVmYWViNDhlMDM4MTFjZWNmN2I5M2FkZDU2MmI2YzVlZGQwYTdmYjExOTc1YTUxZSJ9

Ads
';
Advertisement