Trong số họ có một người đàn ông trung niên tóc dài, bên hông dắt một thanh trường đao, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Khi ánh mắt của Lý Quân nhìn qua bên đó, đối phương cũng nhìn lại, hai bên giao nhau, gương mặt người này lộ vẻ dữ tợn, sau đó là liếm môi thách thức.
“Bọn Phù Tang Quốc đúng là ngông cuồng!”
Nạp Lan Long Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, ông lập tức không vui.
Là một trưởng lão của chiến bộ, mặc dù hiện tại không còn đảm nhiệm vị trí ấy nữa, nhưng ông vẫn căm ghét bọn Phù Tang.
Trương Tam Kim không biết thân phận của Nạp Lan Long Hiên, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Liễu Sinh Nhất Lang rất mạnh. Hôm qua có một cao thủ Thái Cực Môn khiêu chiến, bị ông ta dùng một chưởng đánh chết.”
“Lúc đó, Liễu Sinh Nhất Lang còn không chạm vào người đối phương, cao thủ Thái Cực Môn đã bay ra ngoài.”
Nạp Lan Long Hiên nghe vậy, trong lòng lại càng không vui.
“Bọn Phù Tang dám sang Long Quốc giết người, phản rồi.”
Lý Quân khuyên nhủ: “Sư phụ đừng giận. Vừa rồi con mới xem tướng cho Liễu Sinh Nhất Lang, ông ta không sống qua đêm nay đâu.”
“Cậu Lý còn biết xem tướng?”
Trương Tam Kim ngạc nhiên.
Nạp Lan Long Hiên nghe vậy thì cười ha hả.
Bị một Diêm Vương sống như Lý Quân để ý thì khó mà thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Đám người Lý Quân đi tới chỗ mà Trương Tam Kim dành riêng cho bọn họ.
Vừa rồi xuống, trong đoàn võ sĩ Phù Tang đã có người đứng dậy.
Chính là Liễu Sinh Nhất Lang.
Liễu Sinh Nhất Lang bước ra, cơ thể như chim bay nhảy thẳng lên võ đài.
Hành động này đã gây ra tiếng động lớn, khiến võ đài ồn ào lập tức trở nên im lặng.
Sau khi lên võ đài. Ánh mắt Liễu Nhất Sinh nhìn thẳng về phía Lý Quân đang ngồi.
“Cậu chính là Lý Quân, người đã diệt võ sĩ Phù Tang? Nghe nói cậu là cao thủ đứng đầu kinh đô, dám đánh với tôi một trận không?”
Đối phương dùng vốn tiếng Trung bập bẹ nói.
Ông ta cầm một thanh samurai, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn độc.
“Đệ nhất kinh đô? Tin tức của ông bị lạc hậu rồi, bây giờ tôi là cao thủ đứng đầu Long Quốc.”
Vốn dĩ, Lý Quân tới đây vì Liễu Sinh Nhất Lang, anh nhẹ nhàng nhảy qua tay vịn, đứng giữa trung tâm võ đài.
Tiếng reo hò không ngừng vag lên.
Rõ ràng, tất cả đều không hy vọng bị người Phù Tang đoạt mất danh tiếng.
Lý Quân vừa nhảy lên, Liễu Sinh Nhất Lang đạp chân, giống như một chiến tướng thời cổ đại đánh trống trận, thanh trường đao trong tay sắc bén mang theo gió lốc cuồn cuộn chém thẳng về phía Lý Quân.
Ở bất cứ đâu, cao thủ cảnh giới Thiên Nhân đều là cường giả tuyệt đỉnh. Ở Phù Tang, Liễu Sinh Nhất Lang được xưng là kiếm thánh.
Ngay cả nhiều thành viên trong hoàng tộc cũng là đệ tử của ông ta, địa vị tương đương với pháp sư hộ quốc của Long Quốc.
Tất nhiên, sức mạnh vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Liễu Sinh Nhất Lang đột nhiên đánh úp, đao quang chói mắt khiến người ta phải khiếp sợ.
Ánh đao sắc bén bao trùm Lý Quân, rõ ràng ông ta muốn giết chết Lý Quân để lập uy.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải toát mồ hôi thay Lý Quân.
Mặc dù không hiểu gì về võ thuật nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự lợi hại của chiêu thức này.
Thật ra, đòn đánh của đối phương quả thật rất mạnh, nhưng đáng tiếc ông ta lại gặp phải Lý Quân, một người mà ngay cả Thiên Nhân tầng thứ bảy cũng có thể nghiền nát.
Lý Quân vẫn đứng yên tại chỗ, khi lưỡi đao của Liễu Sinh Nhất Lang chém xuống anh mới từ từ đưa tay ra đỡ.
Liễu Sinh Nhất Lang bị Lý Quân chặn lại, ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh đang đánh trả, toàn bộ cánh tay đã tê liệt.
Liễu Sinh Nhất Lang hoảng hốt, vội vàng rút một con dao găm đâm vào ngực Lý Quân.
Ngay sau đó, Lý Quân nắm chặt cổ tay ông ta.
Liễu Sinh Nhất Lang cảm giác năm ngón tay của Lý Quân giống như những chiếc móc thép.
Lý Quân bước lên, tay kia tóm lấy thắt eo trái của Liễu Sinh Nhất Lang sau đó dùng lực, cơ thể đối phương giống như một con bù nhìn bị nhấc lên rồi đập mạnh xuống đất.
“Rắc.”
Cơ thể Liễu Sinh Nhất Lang lập tức biến dạng.
Liễu Sinh Nhất Lang hét lên một tiếng thảm thiết, ánh mắt đầy hận thù.
Ông ta tự tin đến đây để báo thù cho đệ tử, ai ngờ đường đường là kiếm thánh của Phù Tang lại bị người ta dùng một chiêu đánh bại.
Ông ta căm giận, sát ý dâng lên vô tận.
“Tên khốn kiếp đáng chết, mày hủy hoại tao, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn.”
Liễu Nhất Sinh Lang gầm lên, trên người ông ta bay ra một giọt máu đỏ tươi, bên trong huyết dịch ẩn chứa một luồng sức mạnh tà ác.
Đây là thứ mà Hắc Mộc Thần ban tặng trước khi ông ta rời khỏi Phù Tang, đủ để giết chết tên nhãi ranh Long Quốc trước mặt ông ta.
Ông ta phun ra một giọt máu đen, niệm chú kích hoạt.
Miệng lẩm bẩm niệm chú, ông ta muốn kích hoạt huyết dịch.
Nhưng ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Liễu Sinh Nhất Lang, bàn tay đưa ra chặt đứt liên hệ giữa ông ta và huyết dịch.
Giọt máu rơi vào lòng bàn tay Lý Quân.
Lúc đối phương huyết tế, Lý Quân đã cảm nhận được luồng sức mạnh tà ác bên trong giọt máu này, sao anh có thể để ông ta dùng con át chủ bài.
Giọt máu này là chỗ dựa cuối cùng của Liễu Sinh Nhất Lang, không ngờ lại bị Lý Quân cướp mất.
Liên hệ với giọt máu kia bị chặt đứt khiến Liễu Sinh Nhất Lang không thể kích hoạt sức mạnh của huyết dịch.
“Sao có thể!”
Ông ta gào thét, tức giận, không cam lòng.
“Lý Quân! Mày có thể cướp máu, nhưng sớm muộn cũng có ngày, Hắc Mộc Thần sẽ vượt qua đại dương đến lấy mạng mày.”
Liễu Sinh Nhất Lang gầm lên.
Lý Quân nắm lấy huyết dịch, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
“Đám Phù Tang rác rưởi như các người cũng xứng xưng thần? Tôi cũng muốn xem thử, quỷ thần của Phù Tang mạnh tới mức nào.”
Dứt lời, Lý Quân trực tiếp lấy ra Huyết Ngọc Châu, một luồng ánh sáng đỏ bay ra rồi tràn vào bên trong huyết dịch.
Ngay sau đó, máu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, luồng khí tà ác nhanh chóng lan ra.
Liễu Sinh Nhất Lang trợn mắt.
“Tên tiểu tử Long Quốc này điên rồi sao? Tự kích hoạt máu của Hắc Mộc Thần.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất