Gầm
Kiếm đạo của ba thanh thần kiếm phát ra, thứ này nếu như đối phí với người khác, cho dù có sức mạnh của kiếm vương cũng khó lòng trấn áp được loại sức mạnh này, nhưng mà tiếc rằng thứ mà nó phải đối mặt chắc là lão quái vật này, là Bất Bại Kiếm Tôn trước giờ chưa từng thất bại qua, rất rõ ràng, chỉ có sức lực của ba thanh kiếm thì vẫn chưa đủ.
Tranh thủ cho kịp thời cơ, Song Long Chí Tôn cùng nhau ra tay, nghe thấy gầm một cái, một con Kiếm Long từ trên chín tầng mây lao xuống, bay thẳng về phía Bất Bại Kiếm Tôn.
Mà lúc này, ba vị cung phụng của Đông Châu, Tuyết Phong Tứ Lão của Bắc Châu và Thủ Kiếm cung phụng của mộ dung gia ở phía nam cũng nhanh chóng ra tay.
Trong phút chốc, sấm sét nổi lên liên tục, như thể ngày tận thế sắp cận kề rồi vậy, từng dòng năng lượng xáo trộn nhanh chóng tấn công về phía lão già Bất Bại Kiếm Tôn kia.
Từng đợt tiếng nổ bùm bùm bùm vang lên, cả đất trời đều không ngừng rung chuyển, hệt như sắp sụp đổ hoàn toàn vậy.
Nên biết rằng, lần hợp lực lần này ngoài kẻ cầm thần kiếm như mộ dung liệt, còn có các người thủ kiếm như Song Long Chí Tôn đến từ khắp các châu, sự liên kết này không hề thua kém sức mạnh của chín vị kiếm vương hợp lực lại.
Cho dù có chiến lực của cả một châu, khi đối mặt với sự công kích hỗn loạn thế này thì cũng sẽ bị quét sạch hơn nửa.
Nhưng mà khi tiếng động cực lớn đó giáng xuống, tạo thành một làn khói mù mịt khắp nơi, thì lại có một tia sấm sét khác nổ tung trên không, làm rung chuyển đất trời phát ra, với sức mạnh vô cùng lớn, nó quét qua khắp nơi, thổi bay toàn bộ làn khói mù mịt, sạch sẽ không còn chút dấu vết.
Mà ở nơi tiếng sấm sét lớn đó vang lên, thân hình cao lớn đó của Bất Bại Kiếm Tôn vẫn đứng vững như núi, trong tay lão ta cầm thanh Phách Thiên Kiếm đứng yên trên mặt đất, hùng vĩ hào hùng, không hề động đậy, thậm chí đến một cọng lông của lão ta cũng không hề động đậy. Đôi mắt lạnh lùng của lão ta vẫn sáng người, miệng lão ta vẫn nhếch lên nở một nụ cười khinh thường.
Đồng tử của những người có mặt lúc đó khẽ co rút lại, bọn họ khẽ thở dài một hơi, họ không thể tin vào sự thật: “Sao lại có thể thế chứ? Sức mạnh hợp kích của chúng ta không thể làm lão ta bị thương chút nào hay sao?”
“Đúng vậy, lão quái vật này cũng mạnh quá rồi đó chứ!”
Da mặt của Lăng Vân Thiên khẽ run lên, lão ta chứng kiến hết toàn bộ cảnh này, trong lòng lão ra cũng có chút run sợ, cơ thể lão ta bắt đầu run lên cầm cập: “Sức mạnh của ba thanh thần kiếm cộng thêm sức mạnh của các cao thủ của tứ châu hợp lực lại vẫn không thể động đến một cọng lông của lão ta hay sao? Nếu như đã thế thì chúng ta làm sao mới giết được lão ta chứ? Cho dù tập hợp chiến lực của hai châu rưỡi thì có thể làm được chuyện này hay không?”
Trong lòng Lăng Vân Thiên vô cùng sợ hãi, lão ta quay đầu lại nhìn tất cả mọi người, mắt lão ta dần trở nên mù mờ. Rất rõ ràng rồi, sức mạnh của Bách Lí Ngự Thiên đã vượt xa sự dự đoán của họ, nó căn bản là một thứ sức mạnh cho dù tất cả các cao thủ trên đất liền này có hợp lực lại đi nữa cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Dĩ nhiên là mấy người còn lại cũng hiểu rõ chuyện này, quả tim họ như bị chìm xuống đáy thung lũng, họ bất ngờ vô cùng!
Có lẽ từ lúc bắt đầu, khi họ đối đầu với Bất Bại Kiếm Tôn, thì đây chính là chuyện sai lầm lớn như trời rồi, lão quái vật này đã trở thành kẻ có cơ thể mình đồng da sắt, không có kẻ thù…
Beng!
Một tiếng động canh cách vang lên, thức tỉnh đám người đang sợ hãi có mặt ở hiện trường lúc đó.
Cơ thể của tất cả mọi người khẽ vang lên, họ quay đầu lại nhìn thì liền nhìn thấy thanh Phách Thiên Kiếm màu tím đó của Bất Bại Kiếm Tôn đã bắt đầu động đậy rồi!
Lão quái vật này… sắp xuất chiêu rồi!
Trong phút chốc, tim của tất cả mọi người đập thình thích, mồ hôi trên trán họ hệt như một dòng suối vậy, không ngừng tuôn trào.
Bất Bại Kiếm Tôn nhoẻn miệng nở một nụ cười kì quặc, trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng, lão ta từ từ nhấc thanh kiếm cao bằng một người đó lên rồi cười quái lạ nói: “Khi nãy các ngươi xuất chiêu rồi, chả đau chả ngứa gì cả, thật sự khiến cho lão phu ta thấy thất vọng. Ba thanh thần kiếm này rơi vào tay các ngươi đúng là lãng phí vô cùng. Vậy thì tiếp theo đây nên tới lượt lão phu ta ra tay rồi. Đợi khi lão phu ta chặt đầu các ngươi xuống, thì ba thanh thần kiếm đó sẽ thuộc về lão phu ta một cách hợp tình hợp lý rồi, ai còn dám nói này nói nọ lão phu ta nữa?”
Khi vừa nghe thấy lời này, mọi người đều thấy bất ngờ vô cùng, họ nhanh chóng lùi về phía sau, vẻ mặt họ rất căng thẳng.
Xoẹt!
Bách Lí Ngự Thiên không nói thêm lời nào nữa, mà cũng không sử dụng chiêu thức võ thuật gì, mắt lão ta lóe lên vào tia sáng sắc lạnh, tay vung tay rút thanh kiếm dài rồi đưa ra phía trước một cách bình thường như thế.
Chiêu thức này có vẻ bình thường, nhưng mà được xuất ra từ trong tay của Bách Lí Ngự Thiên, thì lại mang theo một sức mạnh vô cùng to lớn, như thể muốn hủy diệt trời đất vậy.
Đùng đùng đùng!
Sức mạnh to lớn của thanh kiếm là một sức mạnh hủy diệt có một không hai đang đâm về phía các cao thủ của tứ châu, sấm sét màu tím trên bầu trời cũng đang giáng xuống theo đường mà thanh kiếm đó đi qua, tất cả mọi thứ đều biến thành tro bụi trong sự nổ của luồng sấm sét tím đó.
Đồng tử của tất cả mọi người co rút lại, họ sợ hãi vô cùng, u Dương Lăng Thiên nhanh chóng nắm lấy Lăng Vân Thiên rồi hét lớn: “Phong Thiên Lĩnh Vực, Kiếm Đạo Thương Khung, Thiên Địa Bất Diệt, kiếm Đạo Bất Hủy!” (Trong địa bàn của phong thiên là bầu trời của kiếm đạo, thiên hạ không sụp đổ thì kiếm đạo cũng sẽ không bị hủy diệt)
Cạch cạch!
Vừa dứt lời, thanh Phong Thiên Kiếm đó run lên, rồi đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng lạnh màu xanh dương, nhanh chóng vây lấy tất cả mọi người, hệt như một kết giới vậy, bảo vệ sự an toàn cho tất cả mọi người.
“Hứ hứ, Phong Thiên Kiếm Đạo sao?”
Bách Lí Ngự Thiên nhìn thấy cảnh này thì liền bật cười chế nhạo, lão ta lạnh lùng nhếch môi nói: “Phong Thiên Kiếm đạo, phong ấn đất trời, đúng là thứ bất khả xâm phạm. Tiếc rằng công lực của u Dương Lăng Thiên nhà ngươi không đủ, e rằng khó lòng ngăn cản được Phách Thiên Kiếm Đạo lớn mạnh này của lão phu ta!”
Bùm!
Vừa dứt lời thì quả thật như thế, một tiếng nổ cực lớn vang lên, cái kết giới bảo vệ màu xanh dương đó không còn chút năng lực ngăn cản nào, lập tức vỡ tan tành thành mảnh vụn rồi tan biến vào hư không dưới luồng sấm sét xé nát đất trời này. u Dương Lăng Thiên phụt một cái liền nôn ra một ngụm máu tươi, rồi hất bị bay ra ngoài.
Hai người Mộ Dung Liệt và Thượng Quan Phi Hùng thấy thế thì cũng nhanh chóng rút kiếm ra. Nhưng mà kết giới của họ cũng không khác gì kết giới của u Dương Lăng Thiên, hai thanh kiếm của hai người họ hợp lực lại cũng khó lòng ngăn cản thanh kiếm sấm sét này. Lại có hai tiếng bùm bùm phát ra, hai người họ cũng ói ra máu tươi, rồi bị đá bay ra ngoài hệt như một trái bóng vậy.
Như vậy thì xem ra ba thanh kiếm không thể nào chế ngự được sức mạnh của một thanh kiếm rồi. Mấy người còn lại thì càng không thể làm gì hơn nữa.
Mà thanh kiếm hung tợn đó như đang ở chốn không người vậy, nó mang theo sấm sét cuồng bạo, đùng đùng đùng, nuốt chửng tất cả mọi người vào trong luồng kiếm khí mạnh mẽ đó, vù một cái, nó bay đến chân trời vô tận, những nơi mà nó đi qua, đều biến thành cát bụi bay tứ tung, không còn là nơi vạn vật sinh tồn nữa rồi. Cả nửa cái Hải Minh Tông trong thời gian nháy mắt đều đã bị hủy diệt trở thành cát bụi.
Mà đám cao thủ của tứ châu đó, trong thời gian tích tắc, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào thì đã bị đá bay ra hơn ngàn dặm, bị chôn vùi vào trong đống đổ nát vô tận rồi, gương mặt ai cũng xanh sao nhợt nhạt, không biết còn sống hay đã chết.
Sức mạnh của Bất Bại Kiếm Tôn đáng sợ thế đấy!
Vù vù vù…
Từng đợt gió lạnh thổi bay cát bụi khắp nơi, Bất Bại Kiếm Tôn vẫn cầm thanh kiếm, đứng yên ở địa giới vô tận không hồi kết này, xung quanh lão ta không có lấy một món đồ vật nào, lão ta thở phào một hơi rồi từ từ nhấc chân bước đi, cuối cùng lão ta cũng động đậy rồi, chỉ có điều chân mày của lão ta khẽ nheo lại.
“Sớm biết thế thì không đuổi đám con nít kia lui xuống cả rồi, giờ lão phu ta chỉ cần dùng một thanh kiếm thì đã đá bay toàn bộ đám người kia rồi, muốn tìm ba thanh thần kiếm mà phải tự mình ra tay nữa, hứ, thật là tốn sức quá!”
Bùm!
Bất Bại Kiếm Tôn giẫm chân một cái rồi lập tức bay lên không trung, đi dọc theo đống đổ nát để tìm kiếm.
Ở một diễn biến khác, năm vị kiếm vương và ba vị hoàng tử đang bay loạn xạ khắp nơi đột nhiên nghe thấy tiếng động đáng sợ sau lưng mình thì vô cùng bất ngờ.
Thái tử Bách Lí Cảnh Thiên quay đầu nhìn lại đám khói bụi mù mịt cao hơn ngàn mét đó rồi thở một hơi dài, hắn ta vỗ vỗ ngực rồi bất lực cười nói: “Lão tổ tông đúng là lão tổ tông mà, thật sự vô cùng đáng sợ. E rằng dưới một nhát kiếm đó mấy người đó có lẽ đã xong đời hết rồi. Các huynh đệ, trận chiến bên lão tổ tông đã kết thúc rồi, nhưng mà trong lòng lão tổ tông vẫn còn muốn giết một người, chúng ta phải giúp lão tổ tông lôi tên tiểu tử đó về để lập công mới được!”
“Được thôi!”
Một tiếng hét lớn vang lên, mấy vị hoàng tử khác cũng lên tiếng tán đồng rồi nhanh chóng đi theo thái tử, đi vào sâu bên trong Hải Minh Tông.
Mấy vị kiếm vương khác thấy vậy thì cũng nhanh chóng tăng tốc, giành công lao, chỉ có mình Bách Lí Ngự Vũ là nhíu mày, nàng ta nhìn sang Bách Lí Ngự Lôi đang đứng ở bên cạnh rồi nói: “Lôi đại ca à, bọn họ đều đã chạy đi bắt hắn rồi, chúng ta…”
“Tìm được hắn, giấu hắn đi rồi tính!”
Trong mắt Bách Lí Ngự Lôi lóe lên một tia sáng, hắn ta bình tĩnh nói: “Nếu như để hắn ta bị lão tổ tông và mấy người khác tìm thấy thì tên tiểu tử đó nhất định sẽ mất mạng!”
Bách Lí Ngự Vũ gật đầu, trong mắt nàng ta ngập tràn sự kiên định, nàng ta nhanh chân, vù một cái bay về hướng ngục giam của Hải Minh Tông.
Mà cũng chính và lúc này, ở phía đông của Hải Minh Tông, đám người của Võ Thanh Thu đang dẫn theo Sở Khuynh Thành bị mất hết tâm trí chạy loạn xạ, họ quay đầu nhìn lại cảnh tượng kinh thiên động địa ở phía sau lưng, đầu họ toát đầy mồ hôi lạnh.
“Thật sự không biết Trác huynh là thần cơ diệu toán hay là kẻ miệng quạ nữa. Hắn nói nơi đây không an toàn, bảo chúng ta dẫn Khuynh Thành rời khỏi, mà nhanh như vậy đã trở thành chỗ không an toàn rồi. Đến Bất Bại Kiếm Tôn cũng đã đánh đến đây rồi, bây giờ chúng ta còn không đi, chúng ta có chết cũng không sao, nhưng nếu chúng ta không làm tốt sự giao phó của Trác huynh vậy thì không xong rồi!”
“Võ sư huynh à, Truyền Tống trận còn bao xa nữa vậy, âm thanh phía sau ngày một lớn rồi!” Thủy Nhược Hoa dìu Sở Khuynh Thành cả đường đi, cứ nghe thấy tiếng chém giết bên tai thì sốt ruột vô cùng.
Viêm Ma quay đầu ra sau nhìn, hắn ta trầm ngâm hồi lâu rồi điềm đạm nói: “Không cần lo đâu, tiếng la ó ở phía sau là do trưởng lão cung phụng của Hải Minh Tông phát ra đó, có lẽ họ đang chặn đánh kẻ địch. Mà người có thể bị họ chặn đánh có lẽ không có sức mạnh biến thái đâu, chắc không phải Bất Bại Kiếm Tôn và năm vị kiếm vương đâu!”
“Dĩ nhiên không phải bọn họ rồi, nghe thấy tiếng động lớn như vậy phát ra từ nơi xa, có cảm giác như đất trời sụp đổ cả rồi ấy, Bất Bại Kiếm Tôn chắc hẳn đang giao chiến ở đó, không xuất hiện ở chỗ chúng ta đâu, tạm thời chúng ta an toàn mà, yên tâm đi!”
Võ Thanh Thu khẽ vẫy tay để trấn an mọi người, hắn ta đưa mắt nhìn về phía trước rồi cười nói: “Một phút nữa là tới rồi, chúng ta sắp được an toàn rồi, ha ha ha…”
Khi nghe thấy lời này, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt họ vô cùng phấn khởi, họ lại càng bước đi nhanh hơn. Giờ này khắc này phải nhanh chóng đưa Sở Khuynh Thành chạy trốn!
Đột nhiên, chính vào lúc này, có một tiếng hét lớn bỗng nhiên vang lên: “Đứng lại, Võ Thanh Thu, các ngươi muốn đi đâu thế?”
Cơ thể của mọi nguời trở nên bất động, bọn họ dừng lại, trong lòng họ sợ hãi vô cùng.
Sao vậy, trong thời gian ngắn vậy mà đối phương đã đuổi kịp rồi sao? Nhưng nghe tiếng chém giết ở đằng xa thế cơ mà, sao lại… vả lại hắn ta còn biết tên của Võ sư huynh nữa, không lẽ đã mai phụ chờ giết nơi này hay sao?
Võ Thanh Thu ngẩn người ra, hắn ta cứ đứng im ngay đó, chịu sự thua cuộc hoàn toàn.
Sao đối phương lại biết tên của hắn ta được chứ? Đây nhất định là mai phục để chờ giết rồi, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên đệ tử mà, mà hắn ta cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì của tứ châu. Cho dù có mai phục giết chết những đệ tử tiềm năng đi nữa thì cũng không tới lượt của hắn ta chứ nhỉ?
Trong phút chốc, đám người của Võ Thanh Thu như đã đắm chìm trong sự ngập ngừng, rất lâu sao vẫn không thể định thần lại được…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất