Vù!  

             Lưỡi kiếm lạnh lẽo đó biến thành một ngôi sao băng, đến trong nháy mắt, những nơi mà nó đi qua, không gian đều bị chấn động rồi đông cứng lại, đế dòng khí lưu cũng không chuyển động nữa, cứ như thời gian ngừng trôi vậy.  

             Từng ngọn lửa nóng rát màu vàng ùn ùn kéo đến như bão táp mưa sa, nó vây quanh cả người của Bách Lí Cảnh Thiên, hắn ta có muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi.  

             Diệp Lân và  u Dương Trường Thanh là oan gia, lần đầu tiên hợp tác chống lại kẻ địch mà lại đồng đều và ăn ý như thế.  

             Đối mặt với hai đại cao thủ, Bách Lí Cảnh Thiên vẫn không hề để ý đến, khóe miệng hắn ta vẫn nở một nụ cười điềm nhiên, hắn ta từ từ lên tiếng nói: “Các ngươi có biết không, bình thường yêu cầu của lão tổ tông dành cho ta vô cùng nghiêm ngặt. Mỗi lần đánh nhau, nếu ta không thể đối phó với sự hợp sức bao vây của trăm cao thủ vượt cấp thì sẽ không được qua ải. Đối với những cuộc chiến luyện tập như thế, hai vị đây cùng nhau tấn công, quả đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn vậy, cảnh khác gì gãi ngứa cho ta, ha ha ha…”  

             Bách Lí Cảnh Thiên khẽ cười, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng, hắn ta cảm nhận sức mạnh dâng trào đang kéo đến rồi khẽ vẫy tay nhẹ một cái.  

             Bùm bùm bùm!  

             Chín tia sét xé toạc bầu trời hệt như những con rắn điện đang chui qua những đám mây vậy. Hàng vạn tia sấm sét biến thành kiếm khí sắc bén rơi thẳng xuống từ trên trời. Sức mạnh đáng sợ như thế cứ hệt như ngày tận thế vậy, bùm bùm bùm quét qua mặt đất.  

             Diệp Lân và  u Dương Trường Thanh đã xuất những chiêu thức tuyệt thế ra, còn chưa kịp bay đến người Bách Lí Cảnh Thiên thì đã bị lưỡi kiếm sấm sét đó chặt thành trăm mảnh rồi. Luồng khí công kích đó từ từ tản ra ngoài, hai người họ liền bị nguồn năng lượng chấn động đó ép phải bay về phía sau, yết hầu khẽ kêu lên, phụt phụt hai tiếng, hai ngụm máu đỏ thẫm được phun ra ngoài.  

             Khi hai người bọn họ đáp xuống đất, họ ngẩng gương mặt trắng bệch của mình nhìn sang, thì liền thấy sau khi làn khói bụi mịt mù tản ra, thì Bách Lí Cảnh Thiên vẫn xuất hiện với nụ cười điềm tĩnh đó, trông hắn ta không có gì thay đổi, ung dung tự tại, hắn ta vẫn đứng yên trên mặt đất, không hề động đậy.  

             Chiêu thức khi nãy của hai người họ không hề ảnh hưởng đến hắn ta, mà hai người họ lại bị một chiêu của người ta thổi bay, không hề có sức lực phản kháng lại.  

             Chuyện này đúng là quá đáng sợ rồi!  

             Bọn họ chính là những con sói đầu đàn trong thế hệ trẻ của các châu, sao lại có thể bại trận dưới tay của một người cùng tuổi thế chứ? Đây… đây chính là sức mạnh của người đứng đầu thế hệ trẻ ngũ châu hay sao?  

             Trong phút chốc, hai người họ nhìn nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đặc biệt là Diệp Lân, hắn ta càng khó tin rằng, hắn ta đường đường là truyền nhân của thánh thú, thua người đồng loại như Trác Uyên thì thôi đi, hôm nay lại  đi thua một người cùng tuổi, lại còn thua một cách triệt để như thế, chuyện này khiến trong lòng hắn ta cả thấy bi thương, hắn ta có làm thế nào cũng không chấp nhận được.  

             Nhưng cần phải biết là, hắn ta là truyền nhân của Long Tổ, đối diện với truyền nhân của Kiếm Đế thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Nói về sức lực thì, sư phụ nhận vào môn phải, còn tu hành phải xem chính bản thân người đó rồi.  

             Dù sao thì Long Tổ cũng là thánh thú, ắt sẽ có khó khăn trong việc truyền dạy các kĩ năng cho con người, mà các người truyền nhân của các thánh binh còn lại, giống như  u Dương Trường Thanh và Bách Lí Cảnh Thiên, tuy rằng cảm nhận được ý nghĩa thật sự từ Kiếm Đế, nhưng đó chính là do con người truyền dạy, cùng môn phái, cùng huyết mạch, dĩ nhiên sẽ vô cùng đồng điệu rồi.  

             Bởi vậy mới nói, bây giờ Diệp Lân bại dưới tay Bách Lí Cảnh Thiên một cách dễ dàng như thế, thì không thể nói là Long Tổ không phải là đối thủ của Kiếm Đế, nói sư phụ này không phải sư phụ tốt được. chỉ có thể nói người và thú có sự khác biệt, thánh thú thu nhận loài người làm đệ tử, có chút kĩ thuật của thánh thú, không thể truyền đạt cho con người được mà thôi.  

             Còn huống hồ gì, tu vị giữa hai người có sự cách biệt, là sự cách biệt về khoảng cách!  

             u Dương Trường Thanh tức giận lau đi vết máu bên khóe môi, vẻ mặt hắn ta không phục, hắn ta nhìn chằm chằm vào người đối diện, rồi lại quay đầu lại nhìn Diệp Lân, hắn ta nghiến răng nói: “Diệp Lân huynh, xém chút thì ta quên mất, tên tiểu tử đó thuộc về Quy Nguyên cảnh, tuy rằng chúng ta cũng là những bậc kì tài, nhưng cũng chỉ chịu thiệt ở mức Dung Hồn Cảnh mà thôi. Trong sự vận hành của đất trời thì chúng ta không bì được với hắn ta.”  

             “Ngươi nói cũng có lí lắm, nhưng mà ngươi có thể không tự mình khen mình không biết mất mặt thế hay không. Ngươi nói ta là bậc kì tài là được rồi, không cần phải lôi bản thân ngươi vào!” Diệp Lân liếc nhìn hắn ta một cái rồi trịnh trọng nói.  

             u Dương Trường Thanh trợn tròn mắt rồi cười nhạt nói: “Được được được, ngươi nói sao thì vậy đi, nói chung ta có ý này, cần Diệp Lân huynh phối hợp!”  

             “Ý gì, ngươi nói đi!”  

             “Ngươi còn nhớ lần đó chúng ta đánh nhau làm cho đất trời loạn lạc hay không? ta muốn làm lại lần nữa!” Nhìn thấy Diệp Lân đau khổ thế, vẻ mặt của  u Dương Trường Thanh vô cùng nghiêm túc, hắn ta kiên định nói: “Ta mở Thiên Địa Thông Đạo ra, dùng sức mạnh đất trời phong ấn lên người ra, ngươi nhất định có thể đẩy lại được, cho dù ngươi có phát cuồng lên cũng không cần lo lắng, chỉ cần ngươi nhớ mặt kẻ địch là được rồi, ngươi cắn chết hắn ta cho ta!”  

             Diệp Lân bất lực trợn trong mắt, hắn ta liếc nhìn  u Dương Trường Thanh rồi nói: “Ngươi nghĩ ta là chó hả, cắn chết hắn ta cái gì chứ? Có điều ý kiến này của ngươi cũng được đó, lần này ta sẽ cố gắng khống chế luồng sức mạnh đó, cuối cùng đổ nó lên đầu hắn ta!”  

             Được thôi, cứ quyết định vậy đi!”  

             u Dương Trường Thanh hét lớn rồi vẫy tay xoẹt xoẹt xoẹt bắt đầu kết ấn: “Dẫn Thiên Quyết!”  

             Vù!  

             Mây bay gió vờn, trên chín tầng mây cao tức bỗng nhiên tụ hợp thành một luồng sức mạnh vô cùng lớn, hóa thành kiếm khí lạnh lẽo nhanh chóng bổ xuống dưới.  

             Chân mày của Bách Lí Cảnh Thiên khẽ run lên, hắn ta ngước mắt nhìn lên bầu trời kì quặc rồi khẽ bật cười thành tiếng: “Khà khà khà… các ngươi bắt đầu mượn sức rồi ha, nhưng mà sức lực các ngươi mượn được, suy cho cùng cũng không phải của các ngươi. Muốn dùng sức người đấu với nhau thì được, nhưng muốn cùng cao thủ Quy Nguyên đấu sức mạnh đất trời thì các ngươi chưa đủ tầm đâu!”  

             “Có đủ tầm hay không đợi lát là biết ngay!”  u Dương Trường Thanh hét lớn một tiếng rồi nhìn sang Diệp Lân: “Diệp huynh!”  

             “Biết rồi, biến hình, Viêm Long Vương!”  

             Diệp Lân gật đầu, hắn ta bỗng nhiên hét lớn rồi liền nghe thấy tiếng bùm bùm bùm cực lớn vang lên, toàn thân hắn ta phát ra ngọn lửa vô cùng mạnh mẽ, sau cùng thì biến thành một con rồng dài tận chín tầng mây, cao tầm trăm trượng.  

             Tiếp theo đó, ấn quyết của  u Dương Trường Thanh lại thay đổi, hắn ta chỉ sang Diệp Lân nói: “Phong Thiên Quyết, Thiên Địa Liên Thông!”  

             Xoẹt xoẹt xoẹt!  

             Năng lượng trên chín tầng mây đâm thẳng vào trong người của Diệp Lân. Nhưng mà lần này, năng lượng đó không làm cơ thể hắn ta đông cứng lại, mà như lửa thiêu đốt vậy, sức mạnh đất trời đó thâm nhập vào trong cơ thể của hắn ta, ngọn lửa màu vàng trên người hắn ta lại càng cháy lớn hơn, nó nóng rát đến nổi muốn phá nát bầu trời, thiêu rụi tứ phương vậy.  

             Mà sắc mặt của con rồng đó nghiêm túc, trông nó có chút đau đớn, nhưng nó vẫn cứ cắn răng kiên trì, khí tức trên người nó ngày một tăng lên.  

             Lần này,  u Dương Trường Thanh không muốn phong ấn sức mạnh của Diệp Lân mà là muốn năng lực đất trời đi vào trong cơ thể hắn ta để tiếp sức, nâng cao sức mạnh, bởi vậy ý thức của hắn ta không bị phong ấn lại. Nhưng mà sức mạnh lớn như vậy không ngừng xâm nhập vào cơ thể, rất có thể sẽ bùng nổ lần nữa, đánh vỡ ý thức, bởi vậy bọn họ làm thế cũng là một phép thử mạo hiểm vô cùng.  

             “Diệp huynh, ngươi thấy sao, ngươi có thể đẩy lại được hay không?”  

             “Không thành vấn đề!”Con rồng đó nghiến răng, vẻ mặt nó tràn ngập sự lúng túng.  

             “Được rồi, vậy thì nhân cơ hội mà lên đi!”  u Dương Trường Thanh tức giận chỉ tay về hướng Bách Lí Cảnh Thiên rồi hét lớn nói.  

             Diệp Lân gầm lớn, trông hắn ta như một con mãnh hổ, bổ nhào về phía Bách Lí Cảnh Thiên, hắn ta nhe nanh múa vuốt, như thể muốn xé nát Bách Lí Cảnh Thiên vậy.  

             u Dương Trường Thanh nhìn thấy sức mạnh mạnh mẽ của Diệp Lân, lần đầu tiên hắn ta vỗ tay cho tên khinh địch đó nói: “Hay lắm Diệp huynh à, lên đi nào! Ha ha ha… Bách Lí Cảnh Thiên, nguơi chết chắc rồi, trong cơ thể của Diệp huynh có Phong Thiên Quyết của ta, bây giờ dù ngươi có sử dụng chiêu thức gif, dùng sức mạnh gì cũng sẽ làm tăng sức mạnh phong ấn trong người hắn ta. Bất lực là nguyên lực trong người ngươi, hay là sức mạnh của đất trời, thì cũng như thế, bây giờ hắn ta đã vô địch rồi, ngươi cứ chờ chết cho ta!”  

             Gầm!  

             Diệp Lân nghe thấy tiếng hét của  u Dương Trường Thanh thì cũng gầm lên, ngọn lửa trên người hắn ta lại càng cháy rực hơn.  

             “Ờ, vậy đó hả!”  

             Nhưng mà khi Bách Lí Cảnh Thiên nghe thấy cũng không hề để ý, hắn ta nhếch môi tạo thành hình một vòng cung chế nhạo, hai ngón tay hắn ta đan vào nhau, kiếm khí phát ra từ ngón tay của hắn ta.  

             u Dương Trường Thanh liền bật giọng cười chê nói: “Bách Lí Cảnh Thiên à, ngươi điếc rồi hả? Khi nãy không phải bổn công tử đã nói với ngươi rồi hay sao, bây giờ ngươi có dùng chiêu thức gì thì cũng…”  

             Bùm!  

             Đột nhiên, hắn ta còn chưa nói xong thì Bách Lí Cảnh Thiên bỗng nhiên vẫy tay một cái, một luồng kiếm khí sấm sét màu tím xuyên thẳng qua người con Viêm Long đó.  

             Tiếp theo đó liền nghe thấy một tiếng đùng, ngọn lửa cả người con rồng lớn đó bỗng nhiên bùng cháy cả lên, sau khi Diệp Lân phụt một tiếng, ói ra một ngụm máu tươi thì từ trong cơ thể con rộng đó, thân xác hắn ta rơi thẳng xuống mặt đất, sắc mặt hắn ta bỗng trở nên xanh xao, toàn thân hắn ta không ngừng chảy máu, lồng ngực hắn ta bị một thanh kiếm xuyên thẳng qua.  

             Cái Thiên Địa Thông Đạo khi nãy vừa liên kết được, vì sự vỡ nát của con Viêm Long đó, bây giờ đã bị gãy ngang rồi.  

             Bách Lí Cảnh Thiên vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hắn ta nở một nụ cười kì quặc.  

             u Dương Trường Thanh thấy vậy thì cũng vô cùng bất ngờ!  

             “Chuyện này…chuyện này sao có thể như vậy chứ?”   

             u Dương Trường Thanh  lắc đầu, hắn ta không thể tin nổi, trong mắt hắn ta tràn ngập sự nghi ngờ:”Rõ ràng cha ta nói, sức mạnh bạo động của đất trời, chỉ có Phong Thiên Kiếm mới phong ấn lại được, giờ sao lại…”  

             Bách Lí Cảnh Thiên nở nụ cười độc ác rồi ôn tồn nói: “Cha ngươi nói có lẽ là ngũ đại thần kiếm, thì cũng có thể như vậy. Nhưng mà, có lẽ ngươi cha chưa từng nói với ngươi, lực phong ấn của Phong Thiên Kiếm quyết, và lực hủy diệt của Phách Thiên Kiếm, hai thanh kiếm này trước giờ tương khắc với nhau, việc này phải dựa vào năng lực của người sử dụng Quy Nguyên phân định thắng thua thôi. Mà đất trời hỗn loạn do Phong Thiên Kiếm gây ra, không có uy lực của thần kiếm thì, khó có sức mạnh nào trên đời có thể ngăn cản được, chỉ có mình Phách Thiên Kiếm đạo, là có thể hoán toàn  hủy diệt loại phong ấn này. Bởi vậy khi ngươi lấy Phong Thiên Kiếm quyết để đối phó với Phách Thiên Kiếm đạo của ta, nếu như sức lực của ngươi không đủ mạnh, thật sự là ngươi đang tự tìm cái chết mà, ha ha ha…”  

             Khóe môi của  u Dương Trường Thanh khẽ run lên, hắn ta cứ ngây người đứng im tại chỗ, hắn ta vô cùng kinh ngạc.  

             Phách Thiên Kiếm chính là khắc tinh của Phong Thiên Kiếm, sao lại thế được?  

             Vù!  

             Đột nhiên, lúc hắn ta đang ngẩn người thì có một thanh kiếm bỗng nhiên xuyên qua ngực hắn ta.  

             Phụt!  

eyJpdiI6IjFMK25hcHFpRlgyeDFQZm1zb3dvUGc9PSIsInZhbHVlIjoiV3RnbG9KdWpxcTRnUWNmdzYxTTY5SCtCT0daQVR5VWRtZXU5R3NaK2JlYmFRQVRQamdsZkRJUjVjRWRxZnduZ3RXdHNVMUo4VUV5ZVQ5RHlsQk53OEtKTHhjK3RjQWROZENrNUtxWkh0WlZxbFB4RzFidTZMRFJQNWtsOFp0eDZZeThlRnJJbklnSkwrRDFpS2ordkNya3R0UUV1M0I0UUtqQ051WlRJdDlvT0NWak5xWWpPTGtsNUFCRWJHQlNjRXBBOHdpYmI1UFwvTFNjU2VWUkZ5NjBHUDhyXC95R1RtdnJsVmF1UEpOb1RzZlZncXg2WTU5TUV6XC9zSFZURkloYjhySUtKd25rTEx0Z3FkMTE0ZnFUTkE0dUZub1doZ01nT3BCTTB2clM0OGFJYm9NWk9CMTJJYnZTdlE3dXJNeENXNDduVTFCaWhRdHphbDhLaHdzTUFyS2VoV0FqWXJRWjlSOGVUbWpZMVpKNTRjeGRxZnNxWVRLdkdXM1wvcVJTUmpvbVVtR0V6OUpRSkwxcGFYWjc0ZTFHbFJpYUxnU2dvNFhnUXBiODZ4ekdPZXF3N25xdmhDNUhzcEJlZEk2eXVud0VqY1NmM2VVMzJZSGVjTGNZb09nUWt3Nk40ck9IeVUrRXVBV3k3TFR6YjRTbVgyaHl6MkV5a2k3Vk5iU2IzTk1qZHRodmNqOHo1b1lHK2pDdDFlUXMzUWVneTRjcG9IaENyUUN0dWE1clpESzg2N2N0UnR3VURsRkFrT0FQaW05ajBmVVVtWmhSVE43WjM3b1RONEE9PSIsIm1hYyI6ImZlYjc1OWU4ZTY5MDZiYzE2N2MyYzA2NmQ4ZTMwZTQ1ZTc2Yjg0ZGFiMjE3MzNhZjI2NjZjZDcyYWVhZTZlNWYifQ==
eyJpdiI6IklvZ1wvNHA0c2NZNG0ydkVPdldNTVR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVSOFBSZDE3dXprRDlCZWNPNGJJY3JDTDJUR1wvUnhORHRkZW51YzlGeHhGTXVoR3lSU29lZkMwZ2lucm5Kb05TWTdWWHBKS0o0alNmMXQ1ZU1wZHhCbXp4cDRxM1RyTmpGT2RZNTdIKzI3TStqb04yYVhQM1RWZkxsdlkyQ1JuNWlIelpIcmRBWSt2TWprRjRzeXFkdDBLRnQycURYdURaUGx0aUJSZnlXVGxGY01cL3NTN1l6dk5HNlwvaVlOcnJNbU1ydWlsbmRXeGo3bFFMcVhCcCtcL002eFVcL1Vsc1NlWENqaml6U2ZIYkNRcEpnRDhzSW90eDh4bThFcXRLWVwvOGh5amoxUFBLYTFVV0xDQ1JqK0QzdXBteVwvV3ZSVzZKOEhoMnlSYVpNMml6ajNzU2s2OEFDdmJ4UngyRndld0pYYW5ab1owSkt2NStGVDBVTHBlSncwOGI2NCs1ZU5kaCtKQkNUT2tSMDN2K3M3UWFROSttNXhid3JYdlNDbnZrY3FkVjNYNCtQXC9pRHg1MkRJdUt1d1owQT09IiwibWFjIjoiZTYxNmQyZWU0NTVmNDQ0YzRjNTc2Y2M4ZTA0N2I2MjY5YzUxM2YyYzNkZWM0MDU2ZDA5MjgwNDlkODgwMjk3MSJ9

             Tên Bách Lí Cảnh Thiên này đúng là… quá đáng sợ rồi. Hắn ta đúng là Bất Bại Kiếm Tôn trong thế hệ người trẻ!

Ads
';
Advertisement