Ngao ngao ngao...  

             Ngọn lửa đen kịt không ngừng đốt cháy cánh tay trắng nõn của Bách Lý Cảnh Thiên thành từng mảnh, tan biến gần như không còn gì, sau đó một đường dọc theo cánh tay của hắn ta đi lên đến đầu vai.  

             Bách Lý Cảnh Thiên bắt đầu hoảng sợ vung vẩy cánh tay, nhảy trái nhảy phải trên không trung, kêu gào rung trời. Đau đớn kịch liệt như bị từng cây kim nhỏ đâm thấu tim làm hắn ta thống khổ không kìm được, mồ hôi lạnh trên trán ngày càng túa ra dữ dội, sắc mặt cũng vặn xoắn lại với nhau vì đau đớn kịch liệt.  

             Thế nhưng đây còn không phải là điều hắn ta sợ hãi nhất. Cho dù là đau đớn dữ dội hơn nữa, hắn ta là thái tử gia từng nhận huấn luyện nghiêm ngặt của Bách Lý gia tộc, sao có thể không nhẫn nhịn được chứ?  

             Mấu chốt là hắc viêm kia, bất kể hắn ta vung tay thế nào hay dùng nguyên lực cả đời đánh văng ra sao cũng không thể tránh thoát khỏi nó, đây mới thật sự là chỗ làm hắn ta hoảng sợ nhất.  

             Lôi Viêm quỷ dị này... Hắn ta hoàn toàn không thể dập tắt nó!   

             Mà điều này có nghĩa là hắn ta sẽ bị đốt chết tươi ở chỗ này, không còn cơ hội sống sót.  

             Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của Bách Lý Cảnh Thiên càng thêm hoảng sợ, đầu óc cũng càng ngày càng bối rối, la hét ầm ĩ, sờ soạng lần mò đủ kiểu nhưng vẫn không có tác dụng gì. Ngọn lửa kia vẫn không hề trì trệ đốt dần lên đầu vai hắn ta, rất có xu thế không đốt hắn ta tan thành mây khói thì quyết không bỏ qua.   

             Nhìn thấy tình cảnh này, cảm nhận được sự tàn phá bừa bãi của hắc viêm kia không hề yếu bớt nửa phần, ngược lại còn càng cháy càng mạnh, nội tâm Bách Lý Cảnh Thiên đã sắp sụp đổ hoàn toàn.  

             Hiện tại hắn ta đang cực kỳ hối hận. Tại sao hắn ta lại không cẩn thận như vậy, đến cả việc trên người dính phải thứ hắc hỏa này cũng không chú ý đến? Nếu như hắn ta có thể phát hiện sớm một chút, kịp thời đánh bay vạt áo bị dính hắc viêm, hiện tại cũng sẽ không gặp phải tình cảnh hung hiểm như thế.  

             Hiện tại hắn ta biết vậy chẳng làm, thế nhưng khi đó Trác Uyên liên tục thể hiện năng lực chiến đấu mạnh mẽ khiến toàn bộ tâm trí hắn ta không tự chủ được tập trung trên người tên ma vương kia, đâu còn khả năng chú ý tới việc nhỏ không đáng kể như thế?  

             Cũng giống như dưới tình huống bị một con mãnh hổ ăn thịt người không nhả xương nhìn chằm chằm, chẳng lẽ ngươi còn có tâm tình nhàn hạ chú ý đến một con kiến đang gặm đầu ngón chân ngươi sao?  

             Rất hiển nhiên, khi mọi người phải đối mặt với mối uy hiếp to lớn, tất cả những chuyện còn lại đều không đáng chú ý tới. Chỉ có điều lần này, con kiến dưới chân Bách Lý Cảnh Thiên cũng không phải con kiến thông thường, mà là một con kiến độc có thể uy hiếp tính mạng hắn ta. Hiện tại hắn ta chẳng khác gì trúng kịch độc, chỉ chờ nọc độc này lan tràn ra toàn thân là hắn ta chết hẳn.   

             Thật ra cái chết này cũng không có gì khác biệt với việc bị mãnh hổ xé nát, thậm chí còn thống khổ hơn rất nhiều. Chỉ là lúc trước hắn ta vốn không chú ý tới nguy cơ tiềm ẩn này.  

             Có điều cũng chỉ mình hắn ta là không chú ý tới mà thôi. Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, với những người đang đứng quan sát bên ngoài, đặt tất cả mọi thứ ở nơi này vào mắt mà nói, trong lòng ai cũng sáng tỏ như gương!   

             Nghe tiếng Bách Lý Cảnh Thiên nhe răng trợn mắt gào thét bên tai, Trác Uyên không khỏi sờ mũi, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười chế nhạo như có như không: "Thật ra ta đã sớm nhìn thấy trước đó hắn ta liên tục tránh né nhưng không hoàn toàn né được Lôi Viêm phá không, trên vạt áo bị dính một ít hỏa diễm, nhưng ta không nói ra!"  

             "Ừm, ta cũng nhìn thấy. chỉ là một tí hỏa diễm to bằng hạt vừng mà thôi, lúc đầu không có gì, nhưng về sau lại bùng nổ!" Diệp Lân nhẹ gật đầu một cái, da mặt cũng hơi run lên, tiếp lời: "Thấy hắn ta không phát hiện ra, ta cũng lười nói!"  

             Lời vừa nói ra, đám người bị thương nặng liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn trạng thái kêu rên ầm ĩ trên không trung của Bách Lý Cảnh Thiên, sôi nổi lộ ra nụ cười chế nhạo.  

             Nhất là tên dở hơi  u Dương Trường Thanh, hắn ta vỗ mạnh lên đầu vai Diệp Lân, như quở như cười oán giận nói: "Ai, Diệp huynh, ngươi thế này là không đúng rồi. Dù nói thế nào chúng ta cũng là nhân sĩ chính đạo, muốn thắng cũng phải thắng một cách quang minh chính đại đúng không? Biết rõ ràng tay áo người ta dính phải thứ nguy hiểm như vậy, sao có thể không nhắc nhở chứ? Đây quả thực không phải là tác phong quang minh lỗi lạc của người trong chính đạo chúng ta, cần phải có phong độ! Nếu là ta, bản công tử chắc chắn sẽ nhắc nhở hắn ta cuộn cái tay áo kia lên, loại bỏ phiền hà rồi hẵng phân cao thấp!"  

             "Thật sao, đã như vậy sao vừa rồi ngươi không nói?" Diệp Lân liếc mắt lườm hắn ta, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường bĩu môi.  

             u Dương Trường Thanh nhất thời nhếch miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, quay đầu nhìn về phía đám người, lớn tiếng châm chọc: "Vừa rồi không phải ta nói rồi đó sao. Người trong chính đạo chúng ta thì phải quang minh lỗi lạc. Nhưng bây giờ người so chiêu với Bách Lý thái tử điện hạ đâu phải là nhân sĩ chính đạo chúng ta? Trác Uyên hắn là ma đạo, mà ma đạo thì có thủ đoạn gì không làm được chứ? Cho nên để cho công bằng, lúc bản công tử phát hiện ống tay áo hắn ta dính vật kia, chẳng những sẽ không nhắc nhở mà còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho mọi người, để các huynh đệ cũng ngậm miệng lại, đừng khiến hắn ta phát hiện. Vì không để mấy tên quần chúng chúng ta vẽ vời thêm chuyện, quấy rầy hai đại cao thủ quyết đấu, cho nên chúng ta cứ nhìn mà không nói vậy đó. Thái tử điện hạ, các ngươi cứ tiếp tục đánh, chúng ta đây cam đoan sẽ làm một người xem hợp cách, tuyệt đối không quấy rầy các ngươi một xíu nào, ha ha ha..."   

             "Em gái ngươi, đám tiện nhân này, a..."  

             Trên không trung, Bách Lý Cảnh Thiên lăn lộn càng ngày càng kịch liệt. Nhìn hắc viêm tàn phá bừa bãi kia một đường chạy đến gần bờ vai, hắn ta đã sợ đến mức trái tim cũng sắp vọt ra khỏi lồng ngực, thế nhưng cho dù làm thế nào, hắn ta vẫn không thể loại bỏ cái thứ đáng sợ này ra khỏi người.  

             Hơn nữa đúng lúc này, hắn ta lại nghe được lũ sâu kiến vốn không được hắn ta để vào mắt phía dưới kia đang cười nhạo nói móc mình, nhất thời nổi trận lôi đình, mắng to.  

             Thế nhưng cho dù hắn ta có nổi giận thế nào đi chăng nữa, những người phía dưới cũng hoàn toàn không coi là chuyện quan trọng, trái lại càng chế giễu nhiệt liệt hơn.  

             Một tiểu tử bồ tát bùn sang sông, tự mình khó đảm bảo như ngươi lại còn dám phát cáu với chúng ta? Hắc hắc... Ngươi cứ phát cáu đi, dù sao ngươi cũng không còn nhiều thời gian để phát nữa. Chúng ta ở chỗ này nhìn ngươi, nhìn xem khi ngươi bị đốt thành tro bụi thì còn quát tháo chúng ta thế nào được nữa, hừ hừ hừ...  

             Trác Uyên cũng mỉm cười, không chú ý đến tình hình của người trên không trung kia nữa, chỉ dìu lấy thân thể Sở Khuynh Thành bước thẳng đến chỗ đám người còn lại đang ngồi.  

             Một khi Lôi Viêm này tiếp xúc đến thân thể, không đốt xong thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ngay cả cao thủ cấp bậc Kiếm Vương cũng không dám dễ dàng tiếp xúc, hắn ta chỉ là một tu giả Quy Nguyên bình thường, lại càng không có khả năng sống gì đáng nói.  

             Tên này... Đã là một người chết, không cần phải tiếp tục chú ý!  

             Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một độ cong tà dị, không tiếp tục để ý đến tiếng kêu rên thê thảm truyền đến bên tai, chỉ nhẹ nhàng vỗ về thân thể ái thê, ung dung bước đến bên kia.  

             Vút!  

             Nhưng mà đúng lúc này lại đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ nghe thấy một luồng kiếm mang sắc bén xẹt ngang chân trời, chớp mắt đã tới gần, rồi trong giây lát xẹt qua chỗ cánh tay của Bách Lý Cảnh Thiên.   

             Xoẹt!  

             Một cánh tay cụt bị hắc viêm thiêu đốt bỗng dưng bay lên không trung, dưới ánh mặt trời chói chang hóa thành hỏa diễm tối đen như mực, hoàn toàn bị thiêu đốt không còn lại gì. Bách Lý Cảnh Thiên cũng đột nhiên cảm thấy thân thể trống rỗng, phía bên cánh tay phải đã không còn gì, máu tươi cuồn cuộn phun ra như suối, nhất thời nhuộm đỏ nửa vòm trời bên cạnh.  

             Lắc người một cái, một thân hình cao lớn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, ngón tay nhanh chóng điểm qua từng đại huyệt đạo trên người, dòng máu nóng không ngừng phun ra kia chảy chậm dần rồi ngừng hẳn, thế nhưng nửa vạt áo của hắn ta đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sẫm.  

             Đồng tử Bách Lý Cảnh Thiên không nhịn được run lên, da mặt co rút lại, đầu cứng ngắc chuyển hướng sang bên phải, nhất thời chỉ thấy một mảnh trống rỗng.  

             Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị một kiếm vừa rồi chặt đứt triệt để!  

             "Thái tử điện hạ, chuyện xảy ra khẩn cấp, bản vương không thể không làm như vậy!" người nam nhân cao lớn vừa mới xuất hiện bên cạnh Thái tử nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta, thản nhiên lên tiếng.  

             Trác Uyên đang chậm rãi quay về cũng bất ngờ khựng lại, lông mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm nghị trong thoáng chốc, sau đó đầu nặng trình trịch nhìn về phía sau, không khỏi nheo mắt, nắm chặt nắm đấm.  

             Đánh xong đứa nhỏ thì đứa lớn chạy đến. Không ngờ tới mới vừa thu thập tên Kiếm Tinh Thái Tử này thỏa đáng thì Trung Châu Kiếm Vương lại xuất hiện!  

             Mặc dù đám người còn lại không biết người đến là ai nhưng cũng đã đoán được tám chín phần mười. Vào lúc này, có thể đến cứu viện Kiếm Tinh Thái Tử còn có thể là ai vào đây?  

             Kết quả là, sắc mặt đám người mới vừa rồi còn vui cười rạng rỡ bây giờ đã cứng đờ, lại lần nữa khẩn trương, không nhịn được đồng thanh nuốt nước bọt ừng ực một tiếng, sau đó vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt mang theo từng tia hy vọng.  

             Lão huynh, tên Kiếm Tinh Thái Tử này ngươi đối phó rất thuận tay, nhưng còn vị cao thủ Kiếm Vương này thì sao?  

             Trác Uyên Không để ý đến ánh mắt chờ đợi của bọn họ, chỉ hít một hơi thật sâu sau đó chậm rãi thở ra, tiếp theo liền không coi ai ra gì, tiếp tục dìu thân thể của Sở Khuynh Thành đi về phía mấy người phía sau, nhịp bước thong thả không hề có một chút căng thẳng.  

             Đại hán kia thấy thế thì không khỏi run run mí mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, không biết đang suy nghĩ cái gì.  

             Bách Lý Cảnh Thiên cũng nhìn chằm chằm Trác Uyên không tha, mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc, nghiến răng nghiến lợi. Cánh tay duy nhất còn sót lại của hắn ta hiện đang siết chặt đến nỗi móng tay đã đâm sâu vào da thịt, giọng nói toàn là oán độc giận giữ: "Kinh Lôi Kiếm Vương... Giết hắn, giết hắn cho cô!"  

             "Thái tử, bây giờ ngươi đang bị thương nặng, hay là trước tiên tìm một chỗ an toàn chữa thương cho thỏa đáng đã!"   

             Không sai, người này chính là Kinh Lôi Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Lôi. Nhìn bóng người quen thuộc dưới thân kia, lại nhìn Thái tử đang nổi giận trước mặt, hắn ta đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Chỉ có điều, hắn ta cũng không làm theo lời Thái tử mà chỉ tìm một cái cớ để ổn định hắn ta.  

             Bách Lý Cảnh Thiên hoàn toàn không phát giác được chỗ quái dị của vị Kinh Lôi Kiếm Vương này. Tại sao đầu của Trác Uyên, một thiên đại công lao giúp hắn ta có cơ hội lộ mặt trước mắt lão tổ tông đang bày ra trước mặt như thế mà hắn ta lại không động tâm, ngược lại thứ đầu tiên quan tâm tới lại là an nguy của một Thái tử đã thành kẻ tàn phế như mình?  

             Giờ khắc này Bách Lý Cảnh Thiên đã bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, chỉ biết chăm chú nhìn Trác Uyên không tha, hai con ngươi đỏ ngầu, liên tục rống to: "Kinh Lôi Kiếm Vương, ngươi nghe cho kỹ, tên Trác Uyên này là người lão tổ tông khâm định muốn giết, nếu như ngươi chặt được đầu của hắn, cô tuyệt đối sẽ không đoạt lấy nửa phần công lao của ngươi, cô chỉ cần nhìn hắn chết là đủ rồi!"  

             Lặng im như chết. Bách Lý Ngự Lôi nghe được lời này cũng không lập tức xông lên, chỉ cẩn thận suy nghĩ hành động tiếp theo.  

             Mà Trác Uyên cũng hoàn toàn không để ý đến uy hiếp trên không trung, chỉ yên lặng đưa Sở Khuynh Thành đến trước mặt mọi người, trong tay lóe lên tia sáng, một bình sứ nhỏ xuất hiện. Hắn mở nắp bình ra, ngón tay gảy liên tục, từng viên đan dược xanh biếc đột nhiên bay đến trước mắt mọi người.  

             "Dùng nó, tiếp tục đưa Khuynh Thành rời khỏi đây!"  

             Một lần nữa giao Sở Khuynh Thành đang yên lặng vào tay Thủy Nhược Hoa, Trác Uyên bình tĩnh căn dặn mọi người.  

eyJpdiI6IjByaFJJRmZBOFhIRERNUVU3YkY2RVE9PSIsInZhbHVlIjoiWkZjR1J2TWNEclo4TUxkUTB1Z2p6Y3YyZEZhaWxVSUtaOElGZ2FRR0pzU0tzSzAyMDB3a2VWZGxWUk96b0FPSktNMmN1aHcrZWtUU1Z2dHQ3ZlZYcklleFBqd1A2UHpVRkJJdVwvenV3QXVtZElVeHBjUmxsZnk1eE9Bakpka3phUXZnUVU2RmlUQlRVSWZ5S3hEVHVEUXVCME1yNW9aU0dyWUsyTXBDSG1ub2QwaVNcL056TEdpWExxQ0lYY05nVjF0cDI5NXo3RTB5Z1JcL3NcL1ZHSVo4UldiQW12dko3anhOaHBjdTdROU4wUlAzV1BGK2EwZVpXZFlVaU84dE80TytBNTA0cGRjbVwveDRWQWwyZENUMFZPaXp0Nis4MXlJQk1uSjUwd1E2V2djaTZ4QnZcL21FbDdtSG5ZUzRPVUVYZ2FxXC9iUUlQSnlOaW9Qd04xQURyS2RuNk50ZFwvV1oxY1dva2lMYmJJemFTXC9xdnBYWjBZbEpuQTdBWmNqWVl0K1dLR25LYk4wRGQyU1pMd2lkeng1U0lVMWpGYnNiNEJSVEJcL1wvNHJYSU5zMlpVPSIsIm1hYyI6IjVkMTUxZjk4YjlkOTE0YTkzMWRkNzczNGQ0ZjdiZWE4NDQ1MWRmNjFkZTIxZDMzODVmNzFiN2YwMjA4ZjYxMDAifQ==
eyJpdiI6InNnbWMwVGl5eWZRV2gzMWFvUE9KRXc9PSIsInZhbHVlIjoieW90NWQ0amhMS09KNFZoK1JRUUhnemJjczhZazZ1T2ZKWXJKUGRaSEpkblVDamk5SDI0M25ybjd6eGwxOFBsdCthTm03RlVZbDJzMW5BWmcwUTllcEtxNE01OU1nZlRSdWE1VW1iOXV0SDdsKzh0bmRjSjhoZElMVVQ0Z3NONVdpTHNoZHNRekVycUQ1ZHdZVEN1TFF5ODNUKzFYS2hldHhkZXZFZ1NSYVZYXC9kRnZGYWFncnBqQmVaNXJmckZhclZQMVlcLzl5UVUxSjMxT3NyNDJTQmpIK3JnQlh1R29oemFmajFydnJwbjF6UzZuUmp2Y3ZLU0I2b1wvT21GXC9rU0FXWHZMNWNHSW9YTWFQUjlzemVNeDcrQzUrVEpwU2g4Q1l5Yk93ZjJhWlVjPSIsIm1hYyI6ImZhYzQyMWQ1YjBmNzhlYmE0NTA4YTk2M2M3MTJiNjRmYjI1YWM3ZjVkNGMyMWYxMWEzZGUyZmVhMjlhNjk4NTgifQ==

             Trác Uyên cũng không nhìn bọn họ nữa, chậm rãi đứng dậy, sắc mặt vô cùng kiên nghị, mạnh mẽ xoay người đối mặt với hai con ngươi lạnh lùng của Bách Lý Ngự Lôi trên không trung, Lôi Viêm và vòng sáng vàng trong mắt đều hiện ra, ngọn lửa sát phạt cháy hừng hực...

Ads
';
Advertisement