Rầm rầm rầm…
“Thừa tướng truyền lệnh, rút quân, rút quân…”
Những âm thanh ồn ào liên tiếp vang lên, tiếng hò hét, gầm rú rung chuyển trời cao, trận chiến ác liệt nơi biên cảnh Trung Châu và Bắc Châu vẫn đang diễn ra rầm rộ, khó phân thắng bại, Tứ Đại Kiếm Vương lại đồng thời ra tay, dùng hết sức để tấn công.
Nhưng đúng lúc này, những bóng người tựa như những con bồ câu đưa tin bất ngờ bay về các góc của chiến trường, ngửa đầu lên trời, thét ra chỉ thị do Bách Lí Kinh Vĩ truyền tới.
Két!
Thượng Quan Phi Vân chợt run người, thanh kiếm đã chuẩn bị phóng ra đột ngột ngưng lại, nhăn mặt cau mày, khó hiểu lầm bầm: “Chỉ còn một chút nữa thôi là làm xong việc lớn rồi mà tự nhiên lại rút quân, rốt cuộc là tên Bách Lí Kinh Vĩ này đang làm trò quỷ quái gì vậy?”
“Xem ra trận chiến này… chúng ta thua rồi!” Tiếng đàn du dương cũng ngừng lại, Cầm Sắt Kiếm Vương hơi trầm ngâm một lát, thì thầm.
Thượng Quan Phi Vân khó chịu ra mặt, tức giận hét lớn: “Thua gì mà thua, sao mà thua được? Tình thế hiện tại của chúng ta tốt như thế, sắp lấy được Bắc Châu rồi, sao có thể thua được? Hơn nữa tên Bách Lí Kinh Vĩ kia đã từng đồng ý rằng sẽ giúp lão phu phản công Đông Châu, giờ đây việc lớn sắp hoàn thành rồi, lại vô duyên vô cớ rút lui như vậy ư? Lão tử không phục!”
“Ngươi không phục thì có thể làm gì? Sức lực chiến đấu là của Trung Châu, trận chiến này cũng là trận chiến giữa Trung Châu và bốn châu còn lại, nếu Bách Lí thừa tướng đã ngưng chiến rồi, ai dám đánh tiếp nữa? Không thì ngươi đi khiêu chiến với kẻ mạnh của bốn châu kia một mình đi? Haha…” Đới Thiên Sầu cười vui vẻ, phất tay áo khoan thai rời đi.
Tửu Kiếm Tiên nhếch miệng cười, cũng vui lòng thanh thản, vui sướng theo sát: “Hahaha… Không đánh càng tốt, đỡ phải thêm tội giết chóc, còn đắc tội với bạn bè cũ, cực kỳ không có lợi!”
Cầm Sắt Kiếm Vương liếc mắt nhìn hai người một cái, cũng cầm đàn rời đi, để lộ ra một nụ cười nhạt trên khóe miệng. Chỉ có Thượng Quan Phi Vân là tức tới nỗi mặt mày rúm ró, cuối cùng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể oán hận phất tay áo trở về.
Cứ như vậy, mệnh lệnh của Thừa tướng truyền tới mọi ngóc ngách của chiến trường trong chốc lát, tất cả lực lượng chiến đấu của Kiếm Tinh nghe được, cũng lập tức thu binh, lục tục trở về.
Chẳng bao lâu sau, chiến trường ầm ĩ ban đầu trở nên lặng ngắt như tờ, không còn những tiếng gầm rú giết chóc nữa mà đã bình lặng trở lại…
Cùng lúc đó, trên biên cảnh Bắc Châu chỉ còn lại hai trăm trận thức phòng ngự cuối cùng, tỉ lệ thương vong cũng quá vượt quá một nửa. Trận thức phòng ngự cuối cùng chẳng mấy chốc sẽ bị đánh chiếm, như vậy bọn họ sẽ rơi vào kết cục bị quân địch tàn sát.
Nguyên soái tạm thời của trận chiến – Lạc Minh Viễn nhìn tất thảy mọi thứ với vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi lạnh đã chảy đầy đầu. Hắn không thể ngờ rằng thực lực của Kiếm Vương lại mạnh như thế, lúc trước bọn họ còn có thể gắng gượng chống chọi khoảng năm đến sáu ngày nhờ vào đại trận, nhưng Tứ Đại Kiếm Vương này vừa ra tay thì một ngày cũng không chống cự nổi.
Nhưng hắn vẫn cắn răng cầm cự, hét lớn: “Truyền lệnh, kiên trì trụ vững, chống chọi thêm một ngày nữa, cho dù chỉ còn lại một người duy nhất cũng phải trụ vững cho ta. Chúng ta phải kéo dài thời gian cho hậu phương, tuyệt đối không thể để những người này công phá vào, phá hủy kế hoạch của tổng nguyên soái!”
Rầm rầm rầm…
Nhưng tiếng hét của hắn cũng bị những tiếng nổ đinh tai nhức óc át đi trong chốc lát. Mọi người đều nơm nớp lo sợ đối phó với địch mạnh phía trước, không nghe được lời nào hắn nói.
Lạc Minh Viễn bất lực thở dài, cũng thở hắt ra một hơi khí đục, nhịn không được mà lắc đầu than thở. Hiện tại, việc duy nhất mà họ có thể làm là gắng sức chống chọi, không thể dùng được bất kì mưu lược diệu kế nào, quả nhiên, chiến tranh rốt cuộc vẫn là phải dùng thực lực để nói chuyện. Cho dù hắn có khích lệ sĩ khí thêm một lần nữa thì thua vẫn là thua, chết vẫn là chết, ôi!
Bang!
Bỗng nhiên, tiếng nổ lớn kia đột ngột dừng lại, Lạc Minh Viễn không khỏi bất ngờ, trong chốc lát không hoàn hồn lại kịp, nhưng Thác Bạt Thiết Sơn đã vội vã chạy từ tiền phương tới với vẻ mặt hưng phấn: “Lạc nguyên soái, có tin tốt, bọn họ lui binh, Kiếm Tinh lui binh rồi! Trận chiến này, chúng ta kiên trì vượt qua được rồi, hahaha…”
“Gì cơ, lui binh?” Lạc Minh Viễn không khỏi sửng sốt, còn có chút mê mang, sau đó nhìn về phía quân sư bên cạnh – đại quản gia Gia Cát Ngọc Long, ngờ vực hỏi: “Gia Cát quản gia, bọn họ đang làm trò gì vậy, thế trận đã như mặt trời ban trưa rồi, sao lại lui binh?”
Gia Cát Ngọc Long cau mày nhăn mặt, khẽ vuốt râu, cũng không rõ nguyên do.
Đúng lúc này, một tên lính liên lạc bỗng đi tới trước mặt hắn, cúi người đưa lên một chiếc ngọc giản: “Khởi bẩm gia chủ, Lãnh tiên sinh ở hậu phương có tin!”
Lạc Minh Viễn vội vàng cầm lấy, tập trung nhìn kĩ, nhìn xong lại lập tức ném mạnh ngọc giản xuống đất, khiến ngọc giản vỡ tan tành, nổi giận lên tiếng: “Làm trò gì vậy chứ, đám lão già này…”
“Sao vậy gia chủ, đã xảy ra chuyện gì ư?” Hai người Gia Cát Ngọc Long thấy vậy, không khỏi sửng sốt, đồng thời nhìn về phía hắn mà hỏi.
Lạc Minh Viễn hít một hơi thật sâu, sắc mặt vô cùng giận dữ, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra từng chữ: “Lãnh tiên sinh đưa tin, lúc Bất Bại Kiếm Tôn sắp bị bắt lại thì đám lão già kia lại hạ lệnh thả ra!”
Gia Cát Ngọc Long không khỏi kinh ngạc, lão ta vội nói: “Vậy Trác quản gia thì sao, hắn cũng có ý này ư?”
Lạc Minh Viễn chậm rãi lắc đầu, thở dài: “Nghe nói trong trận chiến với hải yêu, Trác đại ca bị cuốn vào, đã mất tích từ lâu, không rõ sống chết, chuyện này hoàn toàn là ý của đám lão già kia!”
“Thì ra là thế!”
Gia Cát Ngọc Long hiểu rõ mà gật đầu, không nhịn được mà nhìn về nơi chiến trường im ắng phương xa, rồi lại nhìn lên bầu trời yên ả ở hậu phương, trong mắt chợt lóe lên ánh sao, đã hiểu được hết thảy: “Xem ra… bên trên của hai phía đã đạt được hiệp nghị bí mật gì đó, trận chiến này… hòa!”
“Giảng hòa ư, sao có thể giảng hòa được?”
Lạc Minh Viễn oán hận vung tay, hét lớn một tiếng, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, hai mắt đỏ vằn lên: “Tiền tuyến bên này của chúng ta đã chết hơn một nửa, hơn bốn, năm ngàn vạn. Tin tức mà Lãnh tiên sinh truyền tới từ hậu phương cũng nói, vì để đối phó bọn Bất Bại Kiếm Tôn, số người đã hy sinh cũng đã đạt tới năm, sáu ngàn vạn, tổng cộng lần này chúng ta đã tổn thất tới một triệu chiến lực, tương đương với chiến lực của cả ba châu cộng lại. Nếu lần này để cho lão già kia chạy mất, lần sau lão ta ngóc đầu trở lại, chúng ta sao có thể có cơ hội tạo thành chiến lực để chống lại nữa?”
“Hơn nữa… trận chiến này tổn thất lớn như thế, chúng ta trả giá đắt như thế, nói không đánh nữa là không đánh nữa, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho những chiến sĩ đã khuất kia, chẳng lẽ cứ để họ chết uổng vậy ư?”
Thác Bạt Thiết Sơn cau mày nhăn mặt, cũng tỏ vẻ khó chịu, chỉ có Gia Cát Ngọc Long là thở dài một tiếng, như thể đã hiểu được điều gì mà gật đầu nói; “Gia chủ, thứ cho lão già này nói thẳng, trước kia lão cũng từng làm thừa tướng, phụng dưỡng quân vương, biết được những người ở bên trên thực sự coi trọng thứ gì. Chỉ sợ lần này, thừa dịp người nhiều mưu trí như Trác quản gia không ở bên cạnh họ, Bách Lí Kinh Vĩ đã tạo ra uy hiếp đối với họ, nắm được nhược điểm của họ, khiến họ không thể không từ bỏ chiến tranh. Về phần thứ mà bọn họ coi trọng là gì, haha… đơn giản là một chút quyền lực cá nhân mà thôi, trong lòng bọn họ, chiến lực bốn châu cũng phải xếp sau thứ đó. Huống hồ, bốn châu gây dựng nên chiến lực nhiều như vậy, không phải cũng là vì củng cố sự an toàn của bên trên sao?”
“Gia chủ, lão phu lén nói cho người sự thật này, những người ở phía trên kia, tuy rằng đều là những người xuất thân từ danh môn chính tông, tiên phong đạo cốt, nhưng thực chất vẫn chưa thoát ly thế tục trong biển quyền lực kia. Các ngươi muốn bọn họ vứt bỏ hết thảy, hy sinh vì nghiệp lớn, chuyện này căn bản là không thể xảy ra. Có lẽ họ tình nguyện hy sinh tính mạng mình, nhưng trong mắt họ, có một số đồ vật tầm thường còn quý trọng hơn cả tính mạng, cũng quan trọng hơn tính mạng của chúng ta! Trác quản gia trước kia thường nói, người ít dục vọng mới có thể giữ mình cương trực, qua nhiều năm như vậy, bốn châu lại e ngại một tên thư sinh yếu đuối như Bách Lí Kinh Vĩ, câu này không phải là không có đạo lí!”
“Đúng vậy, Bách Lí Kinh Vĩ là cao thủ trong chuyện nắm bắt tâm tư người khác. Trong thiên hạ này, người duy nhất có thể đối phó với hắn ta lại chỉ có Trác đại ca!”
Lạc Minh Viễn hiểu rõ gật đầu, không khỏi thở dài một hơi, trong mắt chợt long lanh ánh nước: “Lại nói, Gia Cát quản gia, ta có hơi nhớ Trác đại ca. Tuy rằng hiện tại không rõ tung tích của huynh ấy, nhưng ta muốn đi tìm, đưa cả mấy người tỷ tỷ đi theo, lỡ như tìm được thật, ta nhất định sẽ không để huynh ấy đi nữa!”
Chòm râu của Gia Cát Ngọc Long chợt run lên, lão ta cười nhạt, gật đầu nói; “Lão biết lần này gia chủ phải chịu uất ức, nhưng sau khi tìm được Trác quản gia, cũng đừng khóc nhè như lần trước nhé, haha…”
“Mẹ nó!”
Lạc Minh Viễn giận dữ liếc nhìn lão ta, lại nhịn không được mà lắc đầu bật cười.
Mặt khác, ở sâu trong Bắc Hải xa xôi, trong kết giới của Phong Thiên Hải Ngao, Trác Uyên vẫn hôn mê không tỉnh như cũ, nằm trên sương tuyết lạnh như băng, khuôn mặt tiều tụy như đã chết.
Tước Nhi ở bên cạnh chăm sóc, cực kỳ đau thương, Hải Ngao cũng dùng vẻ mặt đầy quan tâm mà nhìn hắn, quên cả chữa thương cho bản thân. Nhưng bọn họ đâu có biết rằng, buồn đau nào có lớn bằng có lòng muốn chết.
Giờ phút này, Trác Uyên đã chìm vào hố đen vô tận nơi đáy lòng. Có thể nói, chỉ cần hắn không muốn tỉnh lại, thì sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa…
Tí tách!
Một giọt nước rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Trong không gian tối đen, một bóng người quen thuộc với vẻ mặt chết chóc đang ngồi bên bờ hồ. Nhìn kĩ lại, không ai khác chính là Trác Uyên.
Xung quanh yên tĩnh vắng lặng, không hề có sự sống, cũng giống như ánh mắt của Trác Uyên vậy, không có chút khả năng sống sót nào.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay già nua bỗng nhiên vỗ lên vai hắn.
Trác Uyên không hề để ý, vẫn yên lặng ngồi im một chỗ, hai mắt đờ đẫn.
Một bóng người khom lưng bước tới cạnh hắn, nhếch miệng cười thản nhiên, chậm rãi ngồi xuống: “Haha… ngươi lại tới nữa ư, lão phu đã từng nói ngươi không nên tới nơi đen tối này rồi mà? Sẽ mãi mãi không thoát ra được đâu!”
“Ngươi… là ai?”
Trác Uyên cứng ngắc quay đầu, hắn nhìn lão ta thật lâu, lại cũng không nhìn rõ được, chỉ thấy được một bóng dáng trong màn đêm mà thôi. Nhưng không bao lâu sau, hắn đã nhớ ra điều gì đó, bẩm bẩm: “Ngươi là… người lần trước…”
Lão già kia hơi gật đầu, để lộ ra hai chiếc răng nanh trắng ngà trong đêm tối: “Không tồi, lần trước lão phu đã nói với ngươi, mỗi lần ngươi tới đây, lão phu đều sẽ xuất hiện ngăn cản ngươi đi xuống. Chẳng qua lần trước là suýt mất mạng, lần này nguy hiểm hơn, là trong lòng muốn chết!”
“Xin lỗi, lại để ngươi phải gặp ta rồi!”
“Thế nào, ngươi không hỏi ta là ai sao?”
“Không cần hỏi, dù sao cũng không cần biết nữa!” Trong mắt Trác Uyên hiện lên vẻ cô đơn, hắn yếu ớt lên tiếng, tựa như xác sống vậy.
Lão già mỉm cười, không khỏi lắc đầu: “Ôi, còn trẻ vậy đã muốn chết, thật sự rất đáng tiếc. Yên tâm đi, lão phu sẽ giúp ngươi bảo vệ mạng của cô nương kia, nếu ngươi còn muốn gặp nàng, vậy thì hãy sống tiếp rồi đến Thánh Vực gặp gỡ!”
Lão già kia vừa dứt lời đã hóa thành một vầng sáng bảy màu, bất ngờ tan biến…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất