Dứt lời, Lạc Minh Viễn lập tức phất tay áo, không hề quay đầu lại mà rời đi, để lại ba người kia đứng ngây ngốc ở nơi đó, không hề nhúc nhích một hồi lâu. Gia Cát Ngọc Long cũng vội vàng đuổi theo gia chủ, không rời một bước.  

             Nhưng không bao lâu sau, một tiếng “két” vang lên, bóng dáng của Lạc Minh Viễn bỗng đột ngột ngừng lại.  

             “Sao vậy, gia chủ?”  

             Gia Cát Ngọc Long lén liếc nhìn hắn ta, thấy sắc mặt hắn ta âm u, hai nắm tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ, bèn không nhịn được mà nhẹ nhàng lên tiếng, dè dặt hỏi.  

             “Gia chủ, ta hiểu ý ngươi rồi!”  

             Gia Cát Ngọc Long hơi nheo mắt lại, không khỏi cúi đầu cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia sáng, như thể đã nhìn thấu tâm tư của hắn ta, buồn bã nói: “Gia chủ muốn đoạt quyền như cuộc nổi dậy năm đó ư?”  

             Lạc Minh Viễn trầm ngâm một chút rồi thản nhiên gật đầu: “Mấy năm nay, tuy rằng chúng ta phát triển nhanh chóng ở Tây Châu, nhưng lại quá thận trọng, còn chưa có được quyền làm chủ. Giống như hiện tại vậy, chúng ta vì sao phải liều mạng, vì sao phải bỏ cuộc, đều không phải do bản thân làm chủ, thật sự rất bị động.”  

             “Ta… muốn làm chủ thiên hạ, không muốn bị đám lão già đó tùy ý đùa giỡn nữa!” Trong mắt Lạc Minh Viễn lóe lên ánh sao, cắn răng nói từng chữ một.  

             Gia Cát Ngọc Long nhìn hắn ta thật lâu, khẽ gật đầu rồi cười nhẹ: “Lão phu hiểu, gia chủ yên tâm, hiện giờ thiên hạ vừa mới bình ổn đại loạn, vạn vật phục hồi, đúng là thời cơ tốt để nổi dậy. Chúng ta sẽ giúp gia chủ mưu đồ tất thảy, ngài cứ việc yên tâm!”  

             Lạc Minh Viễn liếc mắt nhìn lão ta, không nói gì mà chỉ vẫy tay, dẫn người của Lạc gia rời đi. Nhưng trong đôi mắt kia, lại lần đầu tiên tản ra ham muốn trần trụi.  

             Trước kia, lúc ở Thiên Vũ, có Trác Uyên giúp hắn ta bày mưu kế, Lạc gia mặc dù nhỏ yếu, nhưng hoàn toàn là chia ra cày cấy, dù là chỉ thu hoạch vài phần nhưng vận mệnh từ đầu đến cuối đều nằm trong tay chính mình.  

             Sau này Trác Uyên đi rồi, hắn để lại ba cố vấn để giúp đỡ trông coi hết thảy sự vụ, cũng khá có trật tự, Lạc Minh ngày càng lớn mạnh, hắn ta cũng vui vẻ mà tập trung đề cao gia tộc nhân nghĩa, không thay đổi nếp nhà thuần phác, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới phải làm tới trình độ vạn người ngưỡng mộ.  

             Nhưng lần này, tuy Lạc Minh của bọn họ lớn, nhưng tính trên cả Tây Châu, thậm chí là cả thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, bị người ta kêu đến kêu đi, cống hiến sức lực, tổn thất thảm hại, lại không có cách nào giành lấy nửa phần quyền lực đáng có để an ủi những linh hồn đã khuất. Ngay cả là trong cuộc chiến tranh Đế Quốc, cũng có những trường hợp có thể làm khác với mệnh lệnh, nhưng tại chiến tranh năm châu lần này lại nói dừng là dừng, căn bản không hề nghĩ tới chuyện cho chúng đầy tớ bọn họ một lời giải thích chính đáng.  

             Hắn ta không biết bên trên của năm châu đã đạt được loại hiệp nghị gì, nhưng có thể khẳng định cái hiệp nghị đấy không hề liên quan tới chúng đầy tớ bọn họ, bọn họ hoàn toàn đang bị người ta lợi dụng.  

             Trước kia Lạc Minh Viễn chưa bao giờ phải cảm nhận loại cảm giác bị người khác chi phối, tính mạng bị coi như cỏ rác này, nhưng hiện tại hắn ta vô cùng không cam lòng.  

             Quả nhiên, trên thế giới tàn khốc này, nếu không có quyền lực thì đạo đức, chính nghĩa và trách nhiệm đều là chó má. Ngươi yêu quý tướng sĩ, nhưng bên trên có yêu quý không? Ngươi thương cảm cho dân chúng, nhưng bên trên có thương cảm không?  

             Tất cả chính nghĩa và nhân nghĩa đều được thành lập trên cơ sở quyền lực tối cao, không có lớp nền này, cái gì cũng là vô nghĩa!  

             Vậy nên chẳng trách năm đó Trác đại ca khiến cho Lạc gia ta trở nên mạnh nhất Thiên Vũ rồi mới buông tay rời đi, bởi vì dù chỉ đứng dưới một người thôi, cũng sẽ trở thành quân cờ bị động, thành món đồ chơi cho người ta đùa bỡn.   

             Ấy vậy mà mấy năm nay ta lại lười biếng, không hề hiểu cho nỗi khổ tâm của Trác đại ca!  

             Nghĩ tới đây, Lạc Minh Viễn không nhịn được mà nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn trời, hai tròng mắt bất giác trở nên ươn ướt, nhưng trong chốc lát đã tập trung trở lại, tỏa sáng rực rỡ.  

             Sau này sẽ không như vậy nữa, Trác đại ca, huynh để lại ba vị cố vấn cho ta, là để giúp đỡ ta tấn công, chứ không phải ngồi yên phòng thủ. Từ nay về sau, Lạc gia nhất định sẽ đi tới nơi rất cao, tuyệt đối sẽ không trì trệ đứng yên như thế này. Chúng ta phải làm chủ vận mệnh của mình, tuyệt đối sẽ không để người khác nhúng tay vào nữa!  

             Lạc Minh Viễn hét lớn một tiếng, sải bước rời đi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.  

             Ba người Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu nhìn hắn ta, nói không nên lời.  

             “Ha, rốt cuộc tiểu tử này là ai vậy, dám mắn nữ nhân của ta, ăn gan hùm mật gấu ư?” Một hồi lâu sau,  u Dương Trường Thanh mới kịp phản ứng lại, không nhịn được mà mắng lớn.  

             Thượng Quan Khinh Yên liếc hắn ta một cái, bất giác mím môi, bất đắc dĩ nói: “Người ta đi rồi ngươi mới lên tiếng, sao vừa nãy lại không nói gì?”  

             “Thì tại vì… hắn ta nói cũng rất có lý, ta không biết nên cãi lại như thế nào. Hơn nữa, dù thế nào hắn ta cũng xem như là một tiểu đệ của đại ca, làm căng quá thì không tốt, nếu đại ca không xảy ra chuyện gì, hắn ta mà mách lẻo chuyện của ta thì…”  

             “Hừ, hóa ra ngươi chỉ biết nói suông!” Thượng Quan Khinh Yên bất lực trợn mắt, bĩu môi khinh thường. Mộ Dung Tuyết giật giật mí mắt, bỗng nhìn về phía  u Dương Trường Thanh mà nói: “Ngươi cũng cảm thấy hắn ta nói có lý ư? Cách làm của kẻ ác kia là công bằng ư?”  

             “À… chuyện này”   

             u Dương Trường Thanh nghẹn lời trong chốc lát, lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, không biết nên trả lời ra sao, sợ khiến nàng tức giận. Nhưng đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền vào tai ba người: “Tuyết Nhi, Trường Thanh, Yên Nhi, các ngươi đều ở đây à!”  

             “Đại ca!”  

             “Cha!”  

             “Phụ thân!”  

             Ba người không khỏi sững sờ, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, vui vẻ mà chạy về phía người thân mất tích đã lâu.  

             Đúng vậy, người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ba người bọn họ chính là Mộ Dung Liệt,  u Dương Lăng Thiên và Thượng Quan Phi Hùng, chẳng qua lúc này, sắc mặt của ba người lại cực kỳ nghiêm túc, dù ánh mắt vẫn vô cùng ấm áp khi nhìn thấy ba người này, nhưng lại không có ý vui mừng.  

             Dường như Mộ Dung Tuyết đã nhận ra sự kì lạ của ba người họ, nàng ta không khỏi nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Đại ca, các ngươi… sao vậy?”  

             Ba người liếc nhìn nhau, đều trầm ngâm một lúc rồi thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là Mộ Dung Tuyết thay mặt mọi người lên tiếng: “Tuyết Nhi, lần này, sau khi ba lão già chúng ta tới gặp các ngươi, có lẽ sẽ cách một khoảng thời gian rất dài không thể gặp lại, hoặc cũng có thể đây sẽ là lần cuối được gặp nhau!”  

             “Gì cơ?” Ba người không khỏi sợ hãi, đồng thời kêu lên.  

             Mộ Dung Tuyết chậm rãi phất tay áo, để bọn họ an tĩnh lại rồi nói tiếp: “Ba lão già chúng ta vừa rồi đã bàn bạc xong rồi, cứ rút khỏi giang hồ như thế này thôi, an tâm mà tu đạo. Từ nay về sau, Tuyết Nhi, ngươi chính là Mộ Dung gia chủ!”  

             “Trường Thanh, về sau ngươi cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân ở tông môn đấy!”  

             “Yên Nhi, ngươi quay về truyền đạt quyết định của ta cho các trưởng lão cung phụng của Thượng Quan gia, cũng phải chăm sóc bản thân cho thật tốt!”  

             Ngay sau đó,  u Dương Lăng Thiên và Thượng Quan Phi Hùng cũng đồng thời lên tiếng dặn dò, trong mắt chứa đầy tình thân nồng đậm. Nhưng ba người Mộ Dung Tuyết lại hoàn toàn choáng váng, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu: “Vì sao lại như thế?”  

             “Gần đây, chính vì trận chiến với Bất Bại Kiếm Tôn mà chúng ta mới hiểu ra rằng dấn thân vào thế tục quá lâu làm ảnh hưởng tới sự giác ngộ đại đạo của chúng ta. Chúng ta để tâm quá nhiều vào sự vật đời thường, lại không có được cảnh giới tuy thân ở thế tục nhưng lòng ở đại đạo như Trác tiên sinh và Bách Lí Ngự Thiên, vậy nên cần phải lên núi rừng quy ẩn!”  

             Ba người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, vẫn là để Mộ Dung Tuyết ra mặt giải thích: “Thứ hai, điều này chắc hẳn là các ngươi cũng biết trận chiến này chấm dứt như thế nào đúng không?”  

             Đám người Mộ Dung Tuyết liếc nhìn nhau, đều có chút mơ hồ.  

             Mộ Dung Tuyết không khỏi mỉm cười, lắc đầu thở dài, nói khẽ: “Có lẽ đám tiểu bối các ngươi cũng không quá rõ ràng, vậy ta đây nói cho các ngươi vậy. Ngay từ đầu, chúng ta thức tỉnh từ giữa đống đổ nát, thấy chiến tranh đã kết thúc, cũng rất buồn bực. Nhưng sau khi tìm được mấy người Lăng tông chủ, chúng ta mới biết được rằng, hóa ra bọn họ đã giao dịch với Bách Lí Kinh Vĩ. Trăm năm không đánh, đổi lại bình yên hai bên, nhưng trăm năm sau thì sao, ai có thể đấu lại Bất Bại Kiếm Tôn?”  

             “Sau khi ta hỏi câu này, bọn họ đều im lặng, có lẽ bọn họ không phải không nghĩ tới, chỉ là không muốn nghĩ mà thôi, bởi vì nếu giờ đây tiêu diệt Bất Bại Kiếm Tôn, bọn họ lo rằng Tứ Vương sẽ không có cách nào áp chế được, cơ nghiệp các châu sẽ bị hủy. Nhưng Bất Bại Kiếm Tôn còn sống, đại chiến năm châu vẫn còn khả năng xảy ra lần nữa, đến lúc đó, số người chết sẽ càng nhiều, sẽ lại là một lần trăm họ lầm than. Tuyết Nhi, ngươi biết Mộ Dung gia chúng ta là gia tộc hiệp nghĩa, Thượng Quan gia là gia tộc nhân nghĩa, nhưng lúc ấy, kể cả là cung phụng của hai gia tộc chúng ta cũng cam chịu với hiệp nghi này, để bảo đảm cho sự trường tồn trăm năm của hai gia tộc!”  

             Mộ Dung Tuyết nhíu mày lại, cúi gục đầu xuống, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.  

             “Ôi, đốt thân tàn của ta, cứu vớt bao người đời. Đây là gốc rễ lập gia của Mộ Dung gia chúng ta, không ngờ rằng cuối cùng lại vì gia nghiệp của bản thân mà khiến người đời sau phải chịu đựng sự đau đớn trăm năm này!”  

             Mộ Dung Liệt nhịn không được mà lắc đầu, vẻ mặt cô đơn: “Tuyết Nhi, chúng ta lây dính thế tục, vậy thì “đạo” của chúng ta sẽ bị hủy đi. Mộ Dung gia đã không còn là Mộ Dung gia của ngày trước, Thượng Quan gia cũng vậy, cho nên chúng ta mới có ý định rời đi, không màng sự đời nữa. Chính đạo một khi nhiễm phải thế tục rồi thì chẳng khác nào đụng phải ma chướng, có lẽ đến cuối cùng, còn không bằng người tu ma đạo nhưng lại lĩnh hội sâu sắc “đạo” của riêng mình!”  

             Mộ Dung Tuyết rùng mình, nhất thời sợ run người, trong tai dường như lại văng vẳng lời mà Trác Uyên từng nói: “Muốn lên được đến đỉnh cao của chính đạo thì cuối cùng vẫn phải rời xa thế tục. Thế tục rất phức tạp, dễ khiến đạo tâm bị lây nhiễm, mà tâm ma một khi đã khắc sâu vào lòng, thì từ nay về sau sẽ khó mà cảm nhận được chính khí được nữa!”  

             Kẻ ác này thế mà lại tinh thông cả hai đạo chính - ma, chẳng lẽ ta mới là người sai trong việc phân rõ chính - tà ư?  

             “Được rồi, các vị tiểu bối, tạm biệt!”  

             Mộ Dung Liệt không nhìn Mộ Dung Tuyết đang im lặng suy nghĩ nữa, chỉ liếc mắt một cái rồi ôm quyền chào tạm biệt, cười lớn lên tiếng. Hai người còn lại cũng đồng thời ôm quyền, sau đó lấy đà một bước, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, hoàn toàn rời đi.  

             Đám người  u Dương Trường Thanh vội la lên, nhưng đã vô dụng, ba người kia đã rời xa trần thế rồi.  

             Chỉ có Mộ Dung Tuyết là nhắm chặt mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, trước mắt dường như lại xuất hiện khuôn mặt chế giễu kia của Trác Uyên.  

eyJpdiI6IkxHbFwvU3dXQlFwd3lhb094Rnd2ak53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IldlRnJ3M0J3VlhFTXBhenVVNVh4KzNuT0lCbGJWVHFaUVpVTFprU2l0U3E4XC95NlNQenJqS2NoQ2t1N2pqM2pOWXJ6ZGZvXC9IQ0sxT01rUkZieFA2NkVTcHBWQU1VNFNcL0hDYlM5VU5id3hxM2NqeHV4NTdWZlh6MzNZREh5QkxlMFlkWXNwWVpLXC94TE50SHd1V2UwOVkwZTFNMmZ0ZHFRVVFuQWtZNHdCajdTbWNQU0p4aVhmanRpazZ1QlorSmJYc0RZbGhiU3lDUUFBdWxzSUF1ZXR3anRtVmlsRGVqQk9yNlBjcDdjTWNrQkVDRk44WFRvS2gxRXRwSFwvemRIMVwvOUlqQUZKeXAxTFNLYmRcL2UzT3l2cHVaSHRhV3BZMUs5cFhySG5IdnRcL25DS2NscGhpZDRQNTU1RlVUOXN2N2l1RTlEblwvM25ac3hSQWxSTHRoVWQyZlUrc0M5RTU1R2o4MGhydjRIYnhMVTlIaURSeEduQTcza2ZvRjVickNzNk1palh3QkdLZUFwaXhjSUkxMlU1ZURkSTEyT0JEeXVxaHY4WWF4bk1lWko5SXh6N0wyZ3V1U3AxZXBUOFhjeWNGSEJaQ2JuUyt6TEhnRTlDdmlSY3dtQmVkd3I5MFpDbDRtWHhIOUZJNXU4RG1nTU91NHUyWVwvRXBwRFRkd2N6YU1IOVo3bHR0aTJpSG1veW4wanZGZzY2RGU2cEIweU1XRlg1enJtRURoSUpyRWloTTF1K2pGZkhIK01JRm9OK0ZOcVFRS0VCQVVEVFwvUTZaV3hpcU4xczlrbUdCK0dcL1J6Z1JxSTVVZ3Q0dFk0TmhNVE1SODd4WUFuRjEweExiNCs1NkRMYUtTQkptWHdWV3AyaFA4ckx5Ym1QUTR1Y0NnbnkzSFBFaVpnVHYrKzBiZk9vWlJreUU4eXFYYXNXMkwzRlhudDBKV1lcL1ZSa015OVV3SFwvVDhIV25UQVJORzljNGg0Snppd0NpN2hCa1luRkQ2RDFlYXo4SjFSN3V4aGJudWVhNDMyTDFqVE1BTXl1RHYzaU9HbUlBSDM5Wng0NFZsZVVpM0hFVGlaSE5GZXVsUHZYZzFtR0tlTWtLMlJEUVJvcGUxWUFUbkE5RFMyRTRQalpwdTlDTHBCUWxWU0NlQXVMdzZVNmU1WjVnMitjakUyTTVMU2p2eVQ3U2RMWGNMM1JrcjFBV3NoUHlNOVJNTENRa3ZHT3FHZWFMYkVyeVFBaTY5TE9IS1lNPSIsIm1hYyI6ImIwMWVhYzcyZTE2ODc3NTQyYmNhNzBkMmVmMGFlMzhhYzRhN2I4MzkwNWU0YzE3MjAzMjQyYjhmYTc3NTRlZjUifQ==
eyJpdiI6InZKU0ZMVjltMG9wUVZ2dmVSTnBoemc9PSIsInZhbHVlIjoicTNlK20yTkFqSzNHZGpWckxcL3VjaEo2WUgzamhYbUxlbmJnZ091NVhMTWFRU1BySlwvSVB6Q0p0dGRqOUZCXC9jaTVVeXFaMTFtVkZhZThvdlRtcHAzMmVXYWJBaUF4WkNoOG9rbnR2K2w3UFVMSFo1bk1UNldwclc3NDRFOGpqMlhnTUNjQUcxNnFIbTVDMEozTVB2UkszeUNHeEZoa3QzdWdGajVIb1p0eGpudk5WS24xekxtS0NiMWlqNE13czRTVlh1QWlBZW9UNm9rWFcwYXYxMUVzbWlhS2w0RnRCTlRwaFBuVGxvQWF2Y1VcL21leHlGbkJJYTJubXZ5TlVjVXY0N0l1MGhHcDY0UHdZTjl5M1FYVUlaczU2RXh4Q0FWWFp0VTk3djZTd1B6Mlc2UEgybkdiMUtaZU1lc29GN3pZIiwibWFjIjoiMWFiMTJhMjNiYzhmNGI4ZWViODIyYzk4YmRiYTc2MmM3MjRjMjJmYzM2OTMwZWYwYTM1MTI5NTJiYTdkNTdhNiJ9

             Mộ Dung Tuyết mỉm cười chua chát, thở dài lên tiếng: “Hy vọng sau khi ta hiểu ra hết thảy, sẽ thật sự nhìn ngươi với một con mắt mới, kẻ ác kia…”

Ads
';
Advertisement