Dương Khai cắn răng, sinh mệnh lực của lão cẩu này thật quá là ương ngạnh! Có điều nói đi cũng phải nói lại, hắn là một tên Đế Tôn,
có thể dựa vào uy lực của đại trận để đánh Khai Thiên lục phẩm thành dạng này, đúng là người đầu tiên từ xưa đến nay làm được, nhưng nếu thật sự muốn giết chết Khổng Phong thì e rằng vẫn có hơi chưa đủ lực.
Đối với việc này, Dương Khai đã sớm có đoán trước, nhưng khi thấy cảnh này thì vẫn cảm thấy có hơi thất vọng!
Trở về từ cõi chết, Khổng Phong vừa mừng vừa sợ, giờ phút này một thân thực lực của hắn mặc dù mười phần mất tám, nhưng dù sao vẫn còn đủ sức đánh một trận. Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai cũng toàn thân máu tươi, lung lay sắp đổ, nên hắn bèn cắn răng quát lớn: "Lần này ta xem ngươi có chết hay không!"
Thân hình thoắt một cái, lại một lần nữa đánh về phía Dương Khai!
Dương Khai muốn thôi động Không Gian Pháp Tắc bỏ chạy, thế nhưng một thân lực lượng bị một kích vừa rồi bòn rút sạch sẽ, sao còn có thể bỏ chạy? Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Phong đánh tới, căn bản là vô lực phản kháng.
Có điều hắn vẫn buông lời giễu cợt: "Nếu ngươi co ́gan thì đừng chạy!"
Khổng Phong máy động trong lòng, giống như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở giữa bầu trời kia có mấy
trăm Khai Thiên cảnh đang trùng trùng điệp điệp đáp xuống, người cầm đầu quát lớn: "Lão cẩu chớ có làm càn!"
Người lên tiếng, không ai khác chính là Bàng Đoạt!
Trong giây lát trước đó, 300 Khai Thiên cảnh xông vào trong Mê Huyễn đại trận, giết chóc một trận giống như chém dưa thái rau, liên minh Bách gia tử thương vô số, không có chút sức lực phản kháng nào.
Có điều Mê Huyễn đại trận bị người cầm kiếm kia một kiếm phá mở một cái khe, uy năng của Mê Huyễn đại trận cũng theo đó đại giảm, Bách gia liên minh chết cũng không hàng, đông đảo Khai Thiên ra sức phản kháng, tìm được cơ hội bỏ trốn mất dạng, 300 Khai Thiên cảnh chỉ thu thập tàn cuộc, cũng không truy kích ra ngoài.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một màn Dương Khai tế ra Thương Long Thương đả thương Khổng Phong.
Giờ phút này Dương Khai nguy cấp, đám người Bàng Đoạt tất nhiên đều tranh thủ thời gian để đến đây cứu giá.
Khổng Phong sợ vỡ mật, tình huống của hắn bây giờ không hề lạc quan, đừng nói là 300 Khai Thiên, dù là một tên Khai Thiên ngũ phẩm tùy tiện đến đây cũng có thể thỏa thỏa thu thập hắn.
Nhìn thấy đám người Bàng Đoạt nhào tới, hắn nào dám tiếp tục làm
khó Dương Khai? Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, lập tức xông pha bỏ chạy.
Đám người Bàng Đoạt sao có thể tha cho hắn chạy thoát. Gia hỏa này là kẻ câ ̀m đâ ̀u sự kiện lần này, nếu không phải hắn ở trong đó làm mưa làm gió thì Hư Không Địa sao lại có phiền phức như hiện tại?
Chỉ thấy Bàng Đoạt vung tay lên, 300 Khai Thiên cảnh lập tức chia ra mười mấy đường, ngăn chặn đường lui của Khổng Phong.
Mắt thấy cảnh này, đôi mắt của Khổng Phong không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng. Hắn không có năng lực chạy trốn giống như Dương Khai, càng không tinh thông Không Gian Pháp Tắc, mặc dù là Khai Thiên lục phẩm, thế nhưng hiện tại bộ dạng chật vật, thực lực hạ thấp một mảng lớn, đối mặt với phong thiên tỏa địa trận hình của người ta thì làm sao có thể trốn được?
Loạn chiến một trận, chỉ trong giây lát, Khổng Phong liền bị đánh tan tác, thân thể trúng mấy đạo công kích, miệng phun máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất.
Bàng Đoạt cũng không giết hắn, chỉ thi pháp cầm giữ tu vi của hắn, bắt sống hắn, đưa đến bên người Dương Khai, ôm quyền nói: "Tông chủ sợ hãi rồi."
Dương Khai nhàn nhạt gật đầu: "Không có gì đáng ngại." Nói xong, máu tươi liền tuôn ra khỏi miệng hắn, dọa cho Bàng Đoạt kêu to một tiếng.
Dương Khai liên tục khoát tay: "Không sao, nghỉ ngơi một trận liền tốt."
Tình huống của hắn bây giờ mặc dù thế thảm, thế nhưng có năng lực khôi phục cường đại ở đó, khi ở trong Huyết Yêu Động Thiên, dù là cục diện sắp sửa tử vong thì vẫn có thể chống đỡ nổi, chớ đừng nói chi là hiện tại, chỉ cần tịnh dưỡng một hồi, tất nhiên là có thể khỏi hẳn.
Ngẩng đầu nhìn về phía hai vùng chiến trường trên bầu trời, chỉ thấy Loan Bạch Phượng kia sau khi thoáng giả một chiêu bức lui Mặc Mi, thân hình liền biến thành một đạo lưu quang, cấp tốc bỏ chạy không thấy đâu.
Nữ nhân này hiển nhiên là do thấy được thảm trạng của Khổng Phong, biết mình một bàn tay không vỗ thành tiếng, sợ rằng sẽ có chung hạ tràng với Khổng Phong, cho nên liền quả quyết rời đi.
Mặc Mi cũng không truy kích, vừa rồi hai người giao thủ kinh động thiên địa một phen, Mặc Mi cũng biết thực lực mình không bằng người, không có bản lãnh lưu người lại, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất