"Đã có chỗ nghe nói." Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.    

 

Ngụy đệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm suy nghĩ, trước đó hẳn là có thế lực khác lôi kéo Dương Khai, chỉ là bị Dương Khai cự tuyệt, nhưng sau khi thử sự lợi hại của Vô Ảnh Cương Phong, nên mới có tâm tư gia nhập Huyền Dương sơn.

Huynh đệ bon họ năm đó sao lại không phải như vậy? Vật tư trong tay mình phả giao nộp cho người khác hơn phân nửa, cho dù là ai cũng sẽ không vui.    

 

Nhưng mà chỉ thử qua Vô Ảnh Cương Phong một lần, không cần người khác lôi kéo, võ giả mới tới tự sẽ nghĩ đến việc gia nhập tam đại thế lực, nếu không sẽ không thể sinh tồn.    

 

Hồi tưởng ngày xưa, Ngụy thị huynh đệ đều liên tục cười khổ.    

 

Thu dọn chút tâm tình, Ngụy đệ nói: "Ba người kia hai nam một nữ, tu vi đều cực kỳ không tầm thường, nữ tử chính là lục phẩm Khai Thiên, hai người còn lại đều là ngũ phẩm. bon họ tới Vô Ảnh Động Thiên, vừa hay dừng chân ở ngoài Huyền Dương sơn, mấy vị sơn chủ tự nhiên cũng rất để ý đối với bon họ, đã từng lôi kéo, Nhị sơn chủ còn rất ưng thuận đối với nữ tử kia, bảo đảm để nàng làm đệ ngũ sơn chủ, chỉ tiếc bị bon họ cự tuyệt."    

 

"Có thể làm đệ ngũ sơn chủ là chuyện tốt, nữ tử kia cớ gì cự tuyệt?" Dương Khai không hiểu hỏi.    

 

Ngụy đệ cười khổ nói: "Nói đến cái này, Nhị sơn của chúng ta chủ có cái mao bệnh, đó chính là háo sắc như bệnh, nữ tử kia tư sắc không tầm thường, tu vi lại tương đương Nhị sơn chủ, nên Nhị sơn chủ liền muốn nàng kết làm bạn lữ với hắn, mới có thể trở thành đệ ngũ sơn    

 

chủ Huyền Dương sơn ta. Nữ tử kia cũng không biết có lai lịch gì, tính tình rất nóng nảy, một lời không hợp, ra tay đánh nhau với Nhị sơn chủ."    

 

"Sau đó thì sao?" Dương Khai truy vấn.    

 

"Nữ tử kia mặc dù cao minh, nhưng song quyền cũng không địch lại tứ thủ, Huyền Dương sơn ta có tới bốn vị lục phẩm Khai Thiên, nàng sao có thể là đối thủ? Mấy vị sơn chủ liên thủ đả thương nàng, nàng chạy trô ́n, Nhị sơn chủ tức không nhịn nổi, còn dẫn người đuổi bắt qua một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì."    

 

Dương Khai nghe mà trong lòng bốc hỏa, mặt ngoài bất động thanh sắc.    

 

Ngụy huynh nói: "Việc này sẽ không cứ như vậy bỏ qua, nữ tử kia cố nhiên lợi hại, nhưng mấy vị sơn chủ nếu vận dụng toàn lực, lúc ấy nàng cũng chạy không thoát. Vô Ảnh Động Thiên này khác ngoại giới, vật tư thưa thớt, cho nên không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ,  

 

ai cũng không muốn tùy ý động thủ, bởi vì tiêu hao quá lớn, lúc ấy nếu mấy vị sơn chủ muốn lưu lại nữ tử kia, không trả một cái giá thật là lớn không thể, nên mới sẽ bỏ mặc nàng rời đi."    

 

Ngụy đệ gật đầu nói: "Bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, chắc hẳn Nhị sơn chủ cũng gấp gáp muốn động thủ. Ba người ở bên ngoài, cố nhiên sẽ tìm một chỗ tu dưỡng, nhưng vẫn luôn phải chống cự Vô Ảnh Cương Phong, chắc hẳn cu ̃ng thực lực giảm lớn, không thể so với lúc trước. Lại đối đầu Nhị sơn chủ, nhất định không phải là đối thủ."    

 

Dương Khai hỏi: "Hai vị có biết ba người ẩn thân nơi nào không?" Ngụy huynh kỳ quái nhìn hắn: "Dương sư huynh hỏi làm cái gì?" Dương Khai cười nhạt một tiếng: "Hiếu kỳ mà thôi."    

 

Ngụy huynh cũng không nghi ngờ gì, chỉ là lắc đầu nói: "Nơi bọn họ ẩn thân huynh đệ của ta cũng không, nhưng Nhị sơn chủ hẳn là biết."    

 

Lúc này, Ngụy huynh chỉ phía trước nói: "Phía trước chính là Huyền Dương sơn, gần nhất một tháng này là thời gian Nhị sơn chủ đang làm nhiệm vụ, Dương sư huynh, ta dẫn ngươi đi gặp Nhị sơn chủ trước, sau đó vào Huyền Dương sơn, chúng ta mới hảo hảo tâm sự."    

 

"Làm phiền hai vị!" Dương Khai chắp tay.    

 

Huyền Dương sơn có vài chục đỉnh núi, từ xa nhìn tới, dãy núi ở giữa  

 

có nhiều cung điện lâu đài, còn có vết tích rất nhiều võ giả hoạt động, mà có thể đi vào Vô Ảnh Động Thiên, ai cũng đều là Khai Thiên cảnh. Trên nửa đường, chợt có gặp được người quen, đều    

 

nhao nhao chào hỏi Ngụy thị huynh đệ, càng có người hỏi thăm về lai lịch Dương Khai.    

 

Ngụy thị huynh đệ không giấu diếm, những người kia nghe vậy, đều nhao nhao toát ra vẻ thần sắc.    

 

Bởi vì Dương Khai là Ngụy thị huynh đệ mang đến Huyền Dương sơn, sau khi nộp lên trên tám thành vật tư, Ngụy thị huynh đệ cũng có thể được ban thưởng không tệ, chỗ tốt bực này, tự nhiên để cho người ta không ngừng hâm mộ.    

 

Rất nhanh, một nhóm ba người rơi vào trên một ngọn núi, trên đỉnh có đại điện, quy mô lớn, trong điện còn truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn, oanh oanh yến yến.    

 

Đi đến ngoài điện, Ngụy thị huynh đệ nói: "Dương sư huynh chờ một lát, ta đi bẩm báo Nhị sơn chủ."    

 

Dương Khai gật đầu đợi.    

 

Ngụy huynh tiến vào trong đại điện, rất nhanh lại đi ra, chào hỏi Dương Khai nói: "Nhị sơn chủ triệu kiến, Dương sư huynh xin mời."    

 

Theo Ngụy thị huynh đệ đi vào trong đại điện, ngay lập tức một mùi  

 

thơm đập vào mặt, trong đó còn kèm mùi dâm mỹ.    

eyJpdiI6IlYrUytCUElWRzJWakNiQ1J5OWlvUVE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9DTU5mWG9qWTNZRUM0ZWpSUVF1V29UWGVGUDZCQ3hBTlwveWxwck1McW80Y1dyb2VLdzFVZzdNQVNQZmtIOCtCIiwibWFjIjoiMDI2OGY5ZGFlZDA5MjljMTdlZTdlY2U2NWYzZjhhY2Q2ZmFjMDA3YjdiZDI4NzU1NDM0ZTZhNTMwZGY0ZjI0NSJ9
eyJpdiI6ImhNNVA0VDFaQXJWMStPdHhHa2pvMFE9PSIsInZhbHVlIjoiRHV6d2lxUnV0WDhORHJlVk1PUjZBcFozVG9WbGFzWGlxdVh4OG5mMHdFTTBQVEk1cHlHcE1wbDB1RzRLMHh6djk5d3k1XC9kdUNjempPNTJIOGNYdXpDNUFRNlFLT0ZBQXozVkRhNWtQZVFaYzNKTkNUVEVKcW1DSldzY1Ird1htMzczS3NXSzBwRzNiWUNvaXA1ZDhIUnR6dTE0Q2hwQ1dVaWFGK080OEV0QUlGaGJaNGoxTzFUdzN0ZWFVa2ZiZXQwUk96dmRhcUNWOVNMZmdLWkYrTDNUNjBZQWJhUkcweXEweDY3ZndGUGV0RmpqQzM0ajVKYXBVYU1TQVZSM1giLCJtYWMiOiJlODdlNzkzODFiNGQ4YmZiYTMxODdmNjA4MjhiOGNlODAxNjI0YTA4YWNmNzY4OTg0MThmNTdlN2IxMWFiZWQ1In0=

Vị trí chính chủ cung điện, trên một cái ghế lớn, một nam tử sắc mặt âm nhu nằm nghiêng, bên người vây quanh bảy tám nữ tử quần áo hở hang.  

Ads
';
Advertisement