Minh nguyệt treo cao trên không trung kia lập tức tỏa sáng hào quang, ánh trăng lạnh lùng rọi khắp nơi.    

 

Mắt trần có thể thấy, đông đảo Phong Linh trên thân lập tức tràn ngập ra một tầng sương lạnh.    

 

Dương Khai vui mừng, Thủy hành thần thông hữu hiệu, hắn sợ lực lượng của mình không có hiệu quả đối với mấy Phong Linh này, bây giờ nỗi lòng lo lắng cũng coi như được để xuống.    

 

Sương lạnh không ngừng lan tràn, Dương Khai tinh tường phát giác được, tốc độ suy yếu của Tiểu Càn Khôn đã giảm xuống nhiều, đông đảo Phong Linh dường như bản năng phát giác không ổn, vốn chỉ là an tĩnh đứng một chỗ thôn phệ, giờ lại đều nhao nhao ngẩng đầu, nhìn trăng tròn trên bầu trời.    

 

Sau một khắc, Phong Linh uốn éo người, vỡ nát sương lạnh trên người, cùng nhau đánh tới trăng tròn, trong miệng đều truyền ra phong âm gào thét, khiến Tiểu Càn Khôn chấn động không yên.

Càng tới gần trăng tròn kia, hàn ý càng đậm, ánh trăng trút xuống phía dưới, tốc độ các Phong Linh càng ngày càng chậm, sương lạnh trên thân không ngừng trở nên nặng nề.    

 

Nhưng dù vậy cũng vẫn không cản được bước tiến của bọn nó, Dương Khai thấy những Phong Linh kia đang dần tới gần trăng tròn. Hắn cũng không xác định một khi bị những Phong Linh này tới gần sẽ có hậu quả gì.    

 

Không dám mạo hiểm, mắt thấy Nguyệt Hoa Như Thủy lại đều không thể ngăn cản những Phong Linh này, hung ác lên, quát lớn: "Kim Ô Chú Nhật!"    

 

Trăng tròn thanh lãnh chìm xuống dưới, tiếng Kim Ô hót vang, một vầng đại nhật xuất hiện, trong đại nhật kia có quái điểu ba chân chơi đùa.    

 

Băng hàn chi lực được khí tức nóng rực thay thế, đông đảo Phong Linh không kịp ngừng la, Kim Ô Chân Hỏa nóng rực đã từ trong đại    

 

nhật phun ra ngoài.    

 

Xoẹt xẹt. . .    

 

Riếng vang quái dị truyền ra, Phong Linh gào thét, toàn thân Phong Linh lập tức cháy lên Kim Ô Chân Hỏa đen kịt, hỏa thế bừng bừng bay vây chúng nó.    

 

Kim Ô Chân Hỏa đốt cháy vạn vật, chính là những Phong Linh này cũng không ngăn cản được.    

 

Dương Khai thấy thế cũng vui mừng.    

 

Gần 20 con Phong Linh như biến thành 20 hỏa cầu, Kim Ô Chân Hỏa không ngừng thiêu đốt, thân trên Phong Linh không ngừng tràn ngập ra từng đạo khói đen.    

 

Dương Khai nhướng mày, bản năng cảm thấy những khói đen này không phải thứ gì tốt, nơi này là Tiểu Càn Khôn của hắn, phàm là có một chút điểm dị thường hắn cũng có thể tinh tường phát giác. Những khói đen này tiêu tán ra, để hắn không khỏi sinh ra cảm giác giống như ăn đau bụng.    

 

Dường như phát giác được Kim Ô Chú Nhật hung mãnh, Phong Linh bản năng muốn chạy trốn, nhưng mà đã nhiễm phải Kim Ô Chân Hỏa, thì sao có thể thoát khỏi?    

 

Huống chi, Dương Khai sớm đã phong tỏa vùng thiên địa này, mặc  

 

cho bọn chúng trùng kích như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt.    

 

Dương Khai thôi động lực lượng, càng gia tăng uy năng Kim Ô Chú Nhật.    

 

Khói đen tiêu tán từ những Phong Linh kia càng ngày càng nhiều, nhưng ngược lại, màu sắc trên thân chúng dần dần trở nên ảm đạm, thân thể trở nên trong suốt.    

 

Con Phong Linh xuất hiện đầu tiên từng bị trăm vị Khai Thiên cảnh liên thủ vây công, vốn là bị hao tổn nghiêm trọng, giờ còn bị Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt, chợt sụp đổ ra, biến mất vô tung vô ảnh.    

 

Dương Khai nhíu mày, Phong Linh này băng tán, hắn lại phát giác được một cỗ thiên địa vĩ lực mênh mông rót vào trong Tiểu Càn Khôn của mình, để cho hao tổn trước đó được đền bù cực lớn.    

 

Đây là thế nào? Không kịp nghĩ nhiều, cũng không có thì giờ đi suy nghĩ sâu xa, Dương Khai không ngừng thúc giục Kim Ô Chú Nhật, đồng thời tăng lực lượng phong tỏa tứ phương, miễn cho những Phong Linh kia chạy trốn, mang đến cho Tiểu Càn Khôn tổn thất khác.    

 

Kim Ô Chú Nhật uy năng to lớn, lấy tu vi bây giờ của Dương Khai, cho dù là thượng phẩm Khai Thiên ăn của hắn một đòn, đoán chừng  

 

cũng sẽ không dễ chịu, Khai Thiên cảnh bình thường căn bản không có khả năng kiên trì thời gian quá dài dưới thần thông pháp tướng này.    

 

Nhưng tính bền dẻo của những này Phong Linh lại cực kỳ ghê gớm, đại nhật không giây phút nào không thiêu đốt thân thể của bọn nó, mặc dù Dương Khai cũng có thể phát giác được bọn chúng đang không ngừng trở nên suy yếu, sớm muộn cũng sẽ như con Phong Linh thứ nhất, sẽ tan thành mây khói, nhưng tóm lại hay là cần một chút thời gian.    

 

Trọn vẹn hai ngày sau, Dương Khai mới bỗng nhìn một con Phong Linh nào đó, ngay vào lúc này, bịch một tiếng trầm đục, thân thể gần như trong suốt của nó sụp đổ ra, biến mất vô tung vô ảnh.    

 

Cũng như lần trước, Phong Linh vừa biến mất, một cỗ thiên địa vĩ lực tinh thuần đến cực điểm rót vào trong Tiểu Càn Khôn của mình.    

 

Phanh phanh phanh. . .    

eyJpdiI6Ik5pdk9DMDNKQllvb2lDWWdMdk9yZHc9PSIsInZhbHVlIjoiMDlPeGN3T1wvUlc3YUlEN1ZKVFExK0N1dU1lRGNwNnh1TkR2SytIMnJHbVdpV1VqQ2NqSlFDdkZpdGt6TlJDaFEiLCJtYWMiOiI5MzQ5OGE4YjNmMzdlMjY1ZWUzMjcyMGFiM2Y2MGEzNWI5NzkzNTFkZmQxNmE0ZWY1MmY5YjU0MjQ3YzA4NzBiIn0=
eyJpdiI6Iit3NzUxWXR5d0xGOXRha212UGlVXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpMd0pcL2oyNUFNQzNXR3hHM0krMllNbHhPUTRkcUpOWWNoRmdLMmJBcFppdWU2cWdGMm9SYTdncmZGd2tOVG5oQ3JxSDhCb0RPWTR6V1o5WWtBUEZUSzA5aFZYcGVwbWdQK01GMHNDUUZ6TjN1cEpuaVwvZHdNUXVLMmJCRENSWkcrK2NmRFZQWnh2NGE5VXIyRVhabUh0SUhRM3RjYkpKXC80THRzMFErRmhWamZSZHBSbzhxQVIzWnJVWXZyZUExRjh5T2I0UmJpZk5vVFRMbGpZajFlODcwMThiRG0yclEwOEplMGhpTmdpM00rbWZcL3FSZDEzVHNFMVkxNWx2RXlCRW1TOFwvYlpPeDZhTmNXelVEZllGSlYzNHB2anBQNGxtQWRqbklJSTJXV1JcL0R2RytcL3RlbElFVmZ6MDJKT0FBTytWWEZtcXBUWFQrZ2l5NTdjZFRzdklTNXVRdndIckVyMU1OUDJvNlwvSlU4PSIsIm1hYyI6IjIzZWFlZjc2NjMzN2ZjZWE2MTM4OWUyYmI5Y2I0ZTkyYTVmMzlmMGFmY2EzOTM2ZDQ1N2VkNzU0NjQ5MGIxNTMifQ==

Ads
';
Advertisement