Dương Khai nói: "Chúng ta trước đó bị vây ở trong tuyệt cảnh nào đó, hao phí nhiều năm mới cuối cùng thoát khốn, bây giờ lại lạc mất phương hướng, không biết nên như thế nào mới có thể đi Phá Toái Thiên Tinh Thị, hai vị bằng hữu nếu tiện, có thể chỉ đường hay không?"    

 

 

Hai người kia đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ chỉ có chút chuyện này? Một nhóm người này thanh thế to lớn nhào tới, bọn hắn còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nguyên lai chỉ là hỏi đường.    

 

Nam tử nói chuyện lúc trước kia chỉ một hướng nói: "Các ngươi muốn đi Phá Toái Thiên Tinh Thị, phương hướng này đi, nửa tháng lộ trình!"    

 

Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đa tạ, làm phiền!"    

 

Nói xong, lách mình lao đi hướng người kia chỉ, một đám người sau lưng ầm ầm đuổi theo, chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh.    

 

Còn lại hai người vốn đang liều chết chém giết hai mặt nhìn nhau, hơi có chút không biết làm thế nào.    

 

Chợt bị quấy nhiễu như thế, hai người ngược lại chẳng còn chút sát tâm nào, mà lại thực lực của hai người vốn là sàn sàn với nhau, tiếp tục đánh sẽ chỉ là kết cục lưỡng bại câu thương.    

 

Bây giờ bị đánh gãy, đều đã không có tái chiến chi tâm, cùng quẳng xuống một câu ngoan thoại, hóa thành lưu quang phi đi phương hướng khác nhau.    

 

Bọn người Dương Khai thuận phương hướng kia một đường phi nhanh, quả nhiên, càng đi về phía trước gặp đựoc càng nhiều võ giả, hiển nhiên đều là từ trong Phá Toái Thiên Tinh Thị đi ra.    

 

Nhưng mặc kệ là ai, nhìn thấy như thế một nhóm lớn Khai Thiên cảnh, đều xa xa tránh lui ra. Phá Toái Thiên giết người cướp của chuyện gì cũng có, người bị giết ở đây, ngay cả hung thủ là ai cũng không truy tra được.  

 

Sau nửa tháng, Phá Toái Thiên Tinh Thị đã ở trước mắt.    

 

Trong đội ngũ hậu phương lập tức truyền ra một hồi tiếng hoan hô, ba huynh đệ họ Thạch kêu lớn tiếng nhất, rất nhiều Khai Thiên cảnh nhìn qua chỗ Tinh Thị, hốc mắt đỏ lên, khóe mắt ướt át, rất có một loại cảm giác giành được cuộc sống mới.    

 

Bọn hắn trong lúc vô tình đình trệ Vô Ảnh Động Thiên, vốn cho rằng cả đời này đều không thể rời đi, ai ngờ lại còn có cơ hội lần nữa trở về 3000 thế giới.    

 

Dọc theo con đường này, chính là có không ít đồng bạn bỏ mình, cảm giác có thể còn sống trở về thật là mỹ diệu cực kỳ.    

 

Rất nhanh, một đám người vọt vào trong Tinh Thị, nhìn qua võ giả ra ra vào vào kia, còn có kiến trúc lộn xộn kia thậm chí quán nhỏ bày ở ven đường, mỗi người cũng không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết, những cảnh tượng này, ở trong Vô Ảnh Động Thiên là không gặp được.    

 

Ngay cả bọn người Mao Triết cũng nhịn không được mà tâm thần khuấy động.    

 

Tìm một khách sạn, đám người vào ở, tắm rửa thay y phục đoạn đường này rõ ràng phong trần mệt mỏi.    

 

Hoa Dũng lại bỏ vốn thiết yến, mở tiệc chiêu đãi tất cả đồng bạn từ  

 

trong Vô Ảnh Động Thiên, đại đường khách sạn lập tức kín người hết chỗ.    

 

Hơn một trăm bốn mươi người, chia làm mười mấy bàn, Dương Khai cùng mười vị lục phẩm Khai Thiên ngồi một chỗ, những người còn lại hô bằng gọi hữu, tự ngồi xuống, nâng ly cạn chén, phi thường náo nhiệt.    

 

Trong bữa tiệc, đông đảo võ giả hoặc đơn độc mà đến, hoặc tốp năm tốp ba, đều sẽ đến mời rượu Dương Khai, cảm tạ hắn mang theo mọi người thoát khỏi Vô Ảnh Động Thiên, để bọn hắn có cơ hội quay về 3000 thế giới.    

 

Dương Khai ai đến cũng không cự tuyệt, hào sảng đến cực điểm, rất nhanh uống đến say hun hun.    

 

Qua ba lâ ̀n rượu, Hoa Dũng bỗng nhiên nói: "Ba vị Thạch huynh sau này có tính toán gì không?"    

 

Thạch Sơn đang ôm một cái đùi, miệng chảy đầy mỡ, nghe vậy uống một ngụm rượu nói: "Cái gì tính toán gì?"    

 

Hoa Dũng cười khổ nói: "Đã rời Vô Ảnh Động Thiên, ngày sau dù sao cũng nên có nơi chốn, cũng không thể ở bên ngoài lang thang a?"    

 

Cầu này khiến ba huynh đệ họ Thạch có chút choáng váng, mắt lớn trừng mắt nhỏ một trận, Thạch Sơn vò đầu nói: "Đúng vậy a, chúng  

 

ta về sau có tính toán gì?"    

 

Thạch Khâu trầm trầm nói: "Ngươi là đại ca, nghe ngươi." Thạch Nhạc ở một bên mãnh liệt gật đầu.    

 

Thạch Sơn nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cười hì hì nhìn qua Hoa Dũng nói: "Các ngươi thì sao? Có tính toán gì?"    

 

Hoa Dũng cười nói: "Hai vợ chồng ta đã gia nhập Hư Không Địa, được tông chủ coi trọng, cho phép chức trưởng lão!" Nhìn thoáng qua Mao Triết nói: "Mao huynh cũng hẳn là như vậy."    

 

"Các ngươi đều gia nhập Hư Không Địa rồi?" Thạch Sơn kinh ngạc nhìn qua Mao Triết.    

 

Mao Triết im lìm không ra tiếng, sắc mặt bình lặng.    

 

Nghĩ đến hắn lục phẩm Khai Thiên nếu không phải bị Trung Nghĩa Phổ ước chế, làm sao gia nhập Hư Không Địa cái gì, coi như gia nhập, cũng hẳn là như Hoa Dũng, là trưởng lão cao quý. Hiện nay thì tốt, bọn hắn là tùy tùng của Dương Khai, sinh tử chịu Dương Khai khống chế, ngay cả danh phận đều không có.    

 

Hoa Dũng hợp thời nói: "Chúng ta đều được ân cứu mạng của tông chủ, nếu không có tông chủ dốc hết sức bảo vệ, chúng ta nào có cơ hội rời đi Vô Ảnh Động Thiên, bây giờ đã bình yên thoát khốn, vậy nên có qua có lại, ba vị Thạch huynh, chúng ta ở trong Vô Ảnh Động  

 

Thiên chiếm núi làm vua, riêng mình mà đứng, nhưng nếu đi ra, không bằng cùng nhau gia nhập Hư Không Địa, bằng vào mấy ngàn trên vạn năm giao tình này mọi người, ngày sau cũng có thể chiếu ứng nhau, các ngươi thấy sao?"    

 

Ba huynh đệ trầm mặc không nói.    

 

Một hồi lâu, Thạch Khâu mới nhỏ giọng nói: "Đại ca, nếu không chúng ta cu ̃ng gia nhập Hư Không Địa?"    

 

Thạch Sơn nhíu mày: "Gia nhập thế lực người khác, về sau chẳng phải là phải bị người khác quản hạt? Nếu hắn cấm ta nhậu nhẹt thì làm sao bây giờ? Nào có cái khoái hoạt mình làm lão đại?"    

 

Thạch Nhạc gật đầu: "Đại ca nói có lý."  

eyJpdiI6InZKdzJ1d0orWVNvMzAzYzcweThcL2tBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitzTll6OVVPUncxWVBZUG10XC9kejhnXC9cL0lmYXlcL3huZXpzM2hPd3BveEpOOVhOTmxLV2pDMlBoWjJsNjJOK1ZOelZHUlN4dFhWZTY4TzgxXC91bUFreWhybzhoaFR0dVdZXC81clNuTU1qRGV5aFZObmpkYk1tMHBScjJHUVR2M1dRdzBRNWptQ3VtSm95Nzk2eXRnanVIS1FsOWFLQW9NWldOOHArUmIyWWN3VitnMGVCbVgzeUF4Nkg4eWdqQ2JQdHY2QU5iNGsrR1ZWQ2tHdXZkS0I0ZTJCU1U3eThcL3Q1VHRJS2V3cVF1QmNHbkprRjFKRStEK2ZDQXNMbUk0azd1clhKa1ZrOU1XdW10cGNFMnNcL2ZFNURvOW5TWkRiRXYrZjVCeDRmMkk5TTFraU1BendTb01TYTk4SGhhTkhtS3lDK1RGbWREXC91YzZSR045aTlrQjczOXhiV3BzekpCcTg3TGo2UUxzeFZPWlpmUXhLeHZtMGw4SVBVcUNZaTFOVEF0QVwvTGRrUWJHVThOdGJHajhkXC92SUs4NVc4YUdZRkc1YUc2Q3NcLzZJT3k0eVJIbnB6dmFIZWxHR3FmUVlWRHZJSTJ3ZWVWTzQzN3VpSURzZzI3dnFaSDkzQjF3N3dGSERUZ1ZuNlN1NHRkTDh3WDlCWUtCTzdONnkySXZKdzhZWGg2bjBOaDBMMFJXOFlTRDFIVXAxQnFcL0U1Umorb3FiQWZ1ZTBXajNBVEJDUUo5NFNMWlN3bEZYSHBhS3A1U01rVFQyNlFORkNSWkZvRU9RMFdOXC9vMEs1cHVyQWZXNWFHTDI1SGZCa1YxWT0iLCJtYWMiOiJiM2U3OTEwNmI2Nzc5ODBlMzZlZTQ1YWI0MDY3NWY3Y2ZmY2VjZjIxZjJlZmY5MTIzZGUwZWQxYzI1MjhjZmUxIn0=
eyJpdiI6InNMQXVQMXl1N0JsZjI3ZmdHa3AraGc9PSIsInZhbHVlIjoiNHNsdytNdHRYWlwvNWNYK21Cb2FjbE9jcVZSTENOZ1pYOHRtMGhXeHphcGN3OTBjZitqYjY2Tk1nSDVVNDlSb3kiLCJtYWMiOiI5MGNmMTgzYWJlOTNhOGY2MzNlYjBmNTI1OGIzOTA4MzdmZTMzMGYzNGRlYmEwZDBmNDUxZTE1MzM1ZmM2ZWFhIn0=

Tiếng ba người nói chuyện không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mọi người đây đều là Khai Thiên, sao có thể không nghe được?   

Ads
';
Advertisement