Tu vi bực này lại còn xưng hô Dương Khai là thiếu gia. . .
Tông chủ nhà mình đến cùng là lai lịch gì vậy? Nhất thời đều có chút nghi thần nghi quỷ, hoài nghi phía sau Dương Khai có phải có chỗ dựa lớn nào hay không.
"Đi, về trước đi." Dương Khai phân phó một tiếng, lâu thuyền tiếp
tục bay về Hư Không Địa.
Đại trận chủ động rộng mở, hiển nhiên là đã xác minh tình huống bên này, tông chủ trở về, ai dám ngăn trở.
Đứng trên boong thuyền, Dương Khai nhìn thấy đông đảo bóng người phía dưới, một đám người thật lớn tụ tập ở nơi đó, một người cầm đầu, đương nhiên đó là Nhị tổng quản Biện Vũ Tình.
Bay đến đó, sau khi lâu thuyền dừng hẳn, Dương Khai dẫn đám người nhảy xuống.
Tất cả cùng khom người: "Cung nghênh tông chủ trở về!"
"Đứng lên đi." Dương Khai hơi nâng tay, "Đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy."
Ánh mắt quét qua, sau lưng Biện Vũ Tình, toàn bộ trung phẩm Khai Thiên trở lên gần như toàn bộ tụ tập ở chỗ này, ngay cả Mặc Mi quanh năm tọa Trấn Tinh thị đều chạy về.
Đám người đứng dậy, Biện Vũ Tình khẽ cười duyên, đang muốn mở miệng nói cái gì, bỗng một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Dương Khai, chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại nhìn Dương Khai.
Dương Khai giật mình, suýt nữa giơ tay đánh ra một quyền, may sao kịp phản ứng, không khỏi cười khổ lui lại hai bước: "Chúc tiền bối!"
Người vừa tới không phải là ai khác, rõ ràng là Chúc Cửu m.
Thấy nàng vẫn còn còn lưu lạ, Dương Khai cũng mừng rỡ, theo đạo lý tới nói, nàng lần trước hộ mình bình an, mình tiến vào Vô Ảnh Động Thiên, đủ loại hiệp nghị trước đó đã không còn giá trị rồi, nói một cách khác, nàng cũng không còn là người hộ đạo của Dương Khai.
Từ đây không chịu bất luận ước thúc gì, tới lui tự do. Trước đó Dương Khai còn có chút lo lắng nữ nhân này sẽ chạy.
Nàng đi một mình thì không sao, mấu chốt là bây giờ A La theo nàng tu hành, nếu nàng đi, chín tám phần sẽ đem A La theo, đến lúc đó A La không muốn cũng không phản kháng được.
Bây giờ thấy nàng còn lưu lại Hư Không Địa, Dương Khai cũng yên tâm không ít. Ngẫm lại cũng phải, nàng tuy là Thánh Linh, nhưng phóng nhãn 3000 thế giới này, ngoại trừ Hư Không Địa, nàng lại có thể đi đâu? Dù sao nàng là từ trong Thái Khư cảnh đi ra, bên ngoài không có chỗ quen thuộc cho nàng, so với đi ra ngoài lang bạt kỳ hồ, còn không bằng ở lại nơi này.
Chúc Cửu m khẽ hừ một tiếng: "Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm, đều nói với các ngươi tiểu tử này không chết được, các ngươi còn hết lần này tới lần khác không tin, đây không phải đã trở
về rồi?"
Biện Vũ Tình cười làm lành nói: "Đúng đúng đúng, tiền bối nói phải, là bọn vãn bối buồn lo vô cớ."
"Hừ!" Chúc Cửu m hừ lạnh một tiếng, một mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Dương Khai, lại nhìn người phía sau hắn, lúc này mới lắc người biến mất.
Dương Khai cười khổ cuống quít, khom người nói: "Cung tiễn tiền bối!"
Sau lưng, bọn người Mao Triết đổ mồ hôi lạnh, căng cứng người.
Chúc Cửu m hiện thân, mặc dù từ đầu tới cuối nữ nhân này đều không có hiển lộ chút uy thế nào, nhưng chỉ nhẹ nhàng liếc qua thôi, lại làm cho bọn người Mao Triết không khỏi sinh ra cảm giác đi qua bờ vực sinh tử, như thể trước mặt nữ nhân này, sinh tử của nhóm người mình hoàn toàn không thể tự nắm chắc, nếu nàng nguyện ý, tiện tay có thể lấy đi tính mạng của mình.
Nuốt nước miếng một cái, Mao Triết chát chát hỏi: "Đại nhân, vừa rồi vị kia là. . ."
Dương Khai đặt một ngón tay lên miệng, lặng lẽ nói: "Thiên Nguyệt Ma Chu Chúc Cửu m, nữ nhân này tính tình không tốt lắm, về sau gặp nàng nói chuyện phải cẩn thận."
Tê. . .
Một trận tiếng hít vào khí lạnh vang lên, tất cả mọi người không dám tin nhìn qua Dương Khai, như muốn hỏi có phải nói đùa hay không. Hư Không Địa này đã có một Bí Hý đã đủ làm người nghe kinh sợ, thế mà còn có một vị Thiên Nguyệt Ma Chu?
Bí Hý mặc dù tên tuổi lớn hơn, nhưng tính tình ôn hòa, mang tiếng thiện danh, nên trước đó cho dù gặp được chân thân Bí Hý, ngoại trừ rung động ra, đám người cũng không có quá nhiều lo lắng, nhưng Thiên Nguyệt Ma Chu lại khác, đi ngược lại thiện danh của Bí Hý, tên này có là hung danh, nhân mạng đối với nàng chẳng khác nào cỏ rác.
Tất cả mọi người muốn khóc rồi, nghĩ tới bên cạnh có một tôn Thánh Linh như thế sinh hoạt, cũng không khỏi có chút hốt hoảng trong lòng, e sợ cho có một ngày không cẩn thận chọc giận nàng, đến lúc đó hậu quả khó liệu.
"Tiểu tử thúi dám nói nói xấu ta, trong vòng mười năm mơ tưởng gặp A La!" Một tiếng nổ vang bên tai Dương Khai, bọn người Mao Triết kinh hãi.
Dương Khai lập tức vẻ mặt đau khổ: "Tiền bối, vãn bối sai rồi, xin tiền bối đại nhân không chấp tiểu nhân, chớ so đo với vãn bối!"
Chúc Cửu m nào có đáp lại? Hiển nhiên là không muốn để ý Dương Khai.
Bọn người Mao Triết đồng tình nhìn qua hắn, mặc dù không biết A La là ai, nhưng hẳn là người rất trọng yếu đối với Dương Khai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất