"A! Vâng...”  

 

 

Già Lam vội vàng ngậm miệng lại.  

 

Bởi vì cô ta phát hiện, đọng tĩnh của mình đã làm cho người khác chú ý đến đây!  

 

"Ở bên này!”  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Năng lượng mang tính hủy diệt lại điên cuồng đập xuống!  

 

Cơ hồ không khác gì ném bom, sau mấy chục lần oanh tạc, nếu không nhờ có Luân Hồi Phép Tắc, Diệp Bắc và Già Lam đã chết mấy chục lần rồi!  

 

Nhưng.  

 

Ở trong Luân Hồi Phép Tắc, thời gian nghịch chuyển vô hạn!  

 

Hồi sinh hết lần này đến lần khác!  

 

Đột nhiên, trên không vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Một canh giờ đã hết, các ngươi vẫn chưa tìm được tên nhóc đó!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Một thiếu nữ mặt lạnh băng xuất hiện giữa hư không, sáu lão giả cụt tay mặt tái nhợt!  

 

Không còn tí huyết sắc nào!  

 

"Chúng tôi...”  

 

"Hửm? Các ngươi còn chờ gì nữa? Muốn đợi đích thân Thần Tử ra tay sao?” Thiếu nữ cười lạnh một tiếng.  

 

"Không dám!”  

 

Sáu lão giả cụt tay sợ hết hồn, vậy mà không hề do dự!  

 

Mỗi người đều tự vung tay, chém đầu mình, nói lời trăn trối cuối cùng: "Xin hãy mang đầu chúng tôi về cho Thần Tử...”  

 

Dứt lời!  

 

Thần hồn tiêu tán, biến mất sạch!  

 

Thiếu nữ vung tay thu lấy đầu của sáu người, rồi quay người biến mất!  

 

Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: "Cảnh giới Vĩnh Hằng tầng chín, bảo tự vẫn là tự vẫn hả?”  

 

"Có hơi quá không vậy?”  

 

Giọng Già Lam run run: "Công tử... không quá tí nào đâu, nếu sáu người này không tự vẫn, Thiên Thần Tử sẽ có một vạn cách  khiến họ chết thảm hơn!”  

 

"Thậm chí, cả tộc nhân đằng sau họ cũng không thoát được!”  

 

"Tự vẫn là lựa chọn tốt nhất!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: "Nói vậy thì tôi chết chắc rồi hả?”  

 

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng nói: "Sao? Diệp công tử cũng sợ chết à?”

Quay đầu lại coi, không phải ai khác mà chính là Thái Nhất Thánh Nữ!  

 

"Sao cô tìm được tôi vậy?"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Thái Nhất Thánh Nữ còn chưa đáp, Lan Nguyệt ở bên cạnh đã cười nhẹ: "Hừ! Bản lĩnh của Thánh Nữ nhà tôi, cần phải báo với anh chắc?"  

 

"Vả lại, anh nghĩ mình đã thoát được truy sát của Thiên Thần Tử sao?"  

 

"Thiên Thần Tử người ta không thèm đích thân ra tay tìm anh, nên mới phái thuộc hạ đi, nếu Thiên Thần Tử đích thân ra tay, thì dù anh có khí Hỗn Độn, anh cũng không trốn nổi đâu!"  

 

"Người ta có Hỗn Độn Tử Khí, thứ lợi hại hơn cả khí Hỗn Độn đấy!"  

 

Những lời Lan Nguyệt nói, tràn đầy khinh thường đối với Diệp Bắc Minh!  

 

Nhưng lại sùng bái Thiên Thần Tử!  

 

Nhưng.  

 

Diệp Bắc Minh không giận, cô ta chỉ là một con nhóc mà thôi!  

 

Trái lại là cái Hỗn Độn Tử Khí, anh đã nghe về thứ này hai lần rồi!  

 

"Hỗn Độn Tử Khí, mạnh lắm à? Nó từ đâu tới?"  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: "Nó có quan hệ gì với khí Hỗn Độn?"  

eyJpdiI6IlhGQzNsU2dzcnJGRFdHT1NTV2FJc1E9PSIsInZhbHVlIjoiYmJRTGhQZ1pRc3pnZTVmSmdPWk5vYnBObTQ4VTFjK29Jbm1CRk1UT2Q1UFNNK1BIWjZJUTZIZkw0YllkSUplTSIsIm1hYyI6IjNjOTkzYWQzZDU4Y2IyNmU1MWMwZGQ1ZmJjZTI3YmUyYjMyNzRhMzQwMDhlMDgxOWYxMWQwNGU0MjMwNGEzM2EifQ==
eyJpdiI6InhJSnpXQUZqcW1cL3NBQUVYYkVSZWpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRhcmorRVNxOE5mZ0lLTm5iQjMrSTVVUmdiTHh5ZTRMZ1EyUCtxOEtQUUJTbVBUR0hvOHNHR3V1ekVTcEo3UFwvWWtjTlE3bGV4SWhcLzE3c09FSmdYNlIwa1RqSnhLem9aSWgrSXl2cUs4VWNlT09aNkZ0QytRdkhxSUx3TDVGOVJsVEpYYmJjSHVVVUs2aW1yQjdUakd0Z2d6V051MDY5WlZqZWo4WHc2WFZVZThiSnE5Y1dGUFwvWVlhN01PYXJoTWxcL3VFalVIczZ2aFk3N1FJNVZGR1lVdnJIcWtLeXhrd0RlZGJZM2oreUNUOGNGQzBoem5cL1R2WE1EdE11N1lxZlBVbytXTVRaTXVSdktZSUNiRDJvOFErSDRSQnQ1SVhpV2xqemdWTjdNekNlU09iY0ZCYzF3d0cwUmlad2FEUW0rbnIrclg2SEM4VUwrZkpCUGs5QnpTeG9OUnpPR3JvQU52RUJuS1A4TTJrPSIsIm1hYyI6Ijk5ZjY2MzZhNWRjOGY5ZDMxYjA2ZTI0M2NjOGVjYjZlOTU2NmI3YTEzZTNjYTI3NjFjMjdjN2EwMjM0ZjgzMGMifQ==

Ads
';
Advertisement