"Ngươi nói cái gì?"  

 

Cơ Thành sốc.  

 

Hắn ta há hốc miệng, lắp bắp: "Ngươi... ngươi... ngươi lại dám vũ nhục Hỏa Lân Tử ư?"  

 

Già Lam kiêu ngạo lắc đầu: "Vũ nhục hắn? Đầu hắn đã bị công tử nhà ta chém xuống rồi!"  

 

Lời này vừa thốt ra!  

 

Mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc!  

 

"Chém đầu Hỏa Lân Tử? Ha ha ha..."  

 

"Người phụ nữ này đang nằm mơ đấy à?"  

 

"Cô ta đã uống bao nhiêu mà dám mơ như vậy?"  

 

Mấy nam nữ trẻ sau lưng Cơ Thành cười lạnh không ngớt.  

 

Thần Nhược Hi nhíu mày: "Diệp công tử, thị nữ của anh nói linh tinh vậy không hay đâu!"  

 

"Dù gì Hỏa Lân Tử cũng là bạn của tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh lãnh đạm nói: "Cô ấy không nói linh tinh!"  

 

"Đầu của Hỏa Lân Tử, đúng là đã bị tôi chém xuống rồi!"  

 

Hiện trường im phăng phắc!  

 

Giây tiếp theo.  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Mọi người đồng loạt cười phá lên!  

 

"Vừa nãy thấy hắn biết phép tắc Luân Hồi, lại còn có lĩnh ngộ rất sâu sắc về kiếm đạo, ta cứ tưởng hắn khác cơ! Không ngờ cũng chỉ là tên ngốc không biết trời cao đất dày, khoác lác!"  

 

"Chủ nào thì tớ nấy!"  

 

Mười mấy thanh niên nam nữ buồn cười lắc đầu.  

 

Cơ Thành cũng cười khẩy không thôi, còn trợn trắng mắt nữa!  

 

Ngay cả Thần Nhược Hi, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần!  

 

Cô ta cứ tưởng Diệp Bắc Minh khác với những người khác, nhưng xem chừng cũng chỉ là loại người có tí thực lực xong thích phô trương thôi!  

 

"Được rồi Diệp công tử, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa!"  

 

Thái độ của Thần Nhược Hi trở nên lạnh nhạt hơn: "Chúng ta hãy mở đại điện của Tử Vi Kiếm Tông trước đã, xem bên trong có thứ gì giá trị không!"

Diệp Bắc Minh nói: "Trong đại điện không có gì cả, nó chỉ là một tòa Tuyệt Thế Kiếm Đạo Sát Trận!"  

 

"Thứ mà Tử Vi Kiếm Tông thật sự để lại, nằm ngay bên dưới quảng trường này!"  

 

"Cái gì?"  

 

Thần Nhược Hi sửng sốt.  

 

Những người đang có mặt tại đây lập tức phóng thần niệm dò xét sâu xuống dưới quảng trường!  

 

Quả nhiên.  

 

Sau một hồi thăm dò, họ phát hiện phía dưới quảng trường lại có khoảng không gian khác!  

 

Lão Trương vỗ đầu: "Lão phu biết rồi! Tử Vi Kiếm Tông cố tình bày đầy binh khí đại đế hỏng trên quảng trường, để khiến cho người đời sau lơ là không chú ý đến dưới lòng quảng trường."  

 

"Rồi lại thu hút ánh mắt của mọi người vào tòa đại điện kia!"  

 

"Bao nhiêu năm qua, dù bao nhiêu người đến đây, đều sẽ chết trong đại điện, ai mà ngờ phía dưới quảng trường lại có đồ cơ chứ?"  

 

Cơ Thành nhíu mày: "Lão Trương, thế lỡ có người trực tiếp dò xét xuống phía dưới quảng trường thì sao?"  

 

Diệp Bắc Minh nói: "Kiểu người tham lam như anh, chẳng phải vừa đến một cái đã xông thẳng vào đại điện à?"  

 

"Ai còn nghĩ đến phía dưới? Đến cả tiểu thư nhà anh còn không phát hiện ra tình hình phía dưới lòng đất còn gì?"  

eyJpdiI6IkRkWUZRdGhYQVpyZUFXbVRxUkdqdmc9PSIsInZhbHVlIjoiXC81cld3SStaTENYVXhUakZwZGNPODV1TzJ0ZlFxbDJZWkk1SSt0SE0rMWNRT0MzcXljUkkzNjIySUgxcFpHUFUiLCJtYWMiOiJlZWU4NzA1OWJkMDI3OTFkY2MyMGI0NGE1Y2IxMjJmYTBkN2M4MmNmYThhYzUzOWZlZGYzOTExMjFkNGRjZGNjIn0=
eyJpdiI6InlKTEhRbmtCVHlEcFVjQXVaclRpdlE9PSIsInZhbHVlIjoiMHFiTXZNdjZleTByXC8yNk9XeVNERnBPTnF5Z2V6b2ZmZHE0OHVCbTlKd0FJT1NTbkZwYWhZaE0xcWI3bUY3OGREK2hDRXFNNU5VUHBFTG5xczUxMzFUOE5od0NSeW0xaVZOMjFuQ2hYSVVBZDQwRFRJbFE3dEQ5RVJqaWpyakVWIiwibWFjIjoiNDNkYWYyMDNmZjQxZDg4NWNlZDkzYjU3OWZhMDQzN2NjNWZiMmViOWNiZDk0MmY2MmRmM2I4ZmU2Zjg4MTEzYSJ9

Cơ Thành tức xanh mặt. 

Ads
';
Advertisement