Đây là muốn nghịch thiên à!
"Lẽ nào đây là toàn bộ của cải của Tử Vi Kiếm Tông? Không ngờ nó lại nằm ngay dưới quảng trường! Này... vầy cũng quá mộng ảo rồi chớ?" Ngay cả Thần Nhược Hi cũng há hốc miệng.
Đầu ong ong!
Hơn trăm kiện đạo binh!
Cho dù là thế lực đỉnh cấp nhất ở Đại La Vũ Trụ, thì cũng phải đỏ mắt vì chúng!
Diệp Bắc Minh không có hứng thú gì với đám công pháp kiếm đạo và đạo binh kia.
Trái lại anh lại đi qua cái máng đá màu đen ở trong góc.
Máng đá dài một mét, rộng hơn một thước, nhìn qua chẳng khác gì cái máng heo cho lợn ăn ở nhà các hộ dân thường!
"Tiểu Huyết, cô chắc chắn cái thứ này khiến cô có cộng hưởng?"
Diệp Bắc Minh truyền âm.
Hàng mày nhíu lại!
Cho dù anh sử dụng mắt Hỗn Độn, cũng không nhìn ra cái máng đá màu đen này có gì đặc biệt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Chủ nhân! Chính là cái máng đá này! Tôi cảm giác... nó rất khác thường..."
"Sau khi tôi nhìn thấy nó, thì không kìm được run rẩy... kích động... nó rất mạnh... thật sự rất mạnh, chủ nhân!"
Diệp Bắc Minh thầm nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con! Cậu phát tài rồi!"
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha ha! Nhóc con, đây là máng dưỡng kiếm trong truyền thuyết đấy!"
"Đặt bất cứ binh khí gì vào đấy, đều có thể tăng phẩm chất, sức mạnh, cấp bậc! E là hơn phân nửa số đạo binh trên tường kia, đều do cái máng này nuôi ra!"
"Cái gì?"
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động rồi.
Chỉ với một ý niệm!
Anh đã thu cái máng dưỡng kiếm vào!
Những người khác cũng đang âm thầm quan sát Diệp Bắc Minh!
Thấy anh thu một cái máng đá, họ cười thầm!
Cái máng đá này, họ đã dùng thần niệm xét qua rồi, không có gì dị thường, chỉ là một cái máng bỏ đi!
Thế mà tên này lại coi thành bảo vật?
Không phải vậy thì họ đã ngăn từ lâu rồi!
Đột nhiên.
Giọng Già Lam vang lên bên tai: "Công tử... tôi..."
Quay đầu lại coi!
Già Lam đang run rẩy, mặt tái nhợt!
"Già Lam, cô sao vậy?"
"Công tử... tôi... thanh kiếm kia, hình như nó đang gọi tôi... khiến tôi tâm thần không yên..." Già Lam chỉ vào một thanh trường kiếm màu lục trên tường gần đấy.
Tạo hình hiền hòa đẹp đẽ!
Trông như được đúc từ một khối bảo ngọc xanh biếc không tì vết!
Diệp Bắc Minh nhìn một cái là nhận ra: "Già Lam, đây là Linh Kiếm nhận chủ!"
"Không phải chứ?"
Già Lam kinh ngạc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất