Thái độ của Lưu Giang lại khiến người nhà họ Dương cực kỳ ngạc nhiên. 

Đám người trợn tròn mắt như chuông đồng, trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên đến nỗi miệng cũng có thể nhét vừa một quả trứng gà. 

Không thể tin nổi. 

Lưu Giang có địa vị cao, không coi ai ra gì lại lộ ra bộ dạng nịnh nọt lấy lòng trước mặt Tần Duy. 

Bảo ông ta đi hướng Tây ông ta không dám đi hướng Đông, đến cả Tiết Hải Sâm cũng chẳng là cái thá gì! 

Rốt cuộc tên Tần Duy này làm thế nào? 

Mọi người đều cực kỳ bối rối, bao gồm cả Dương Nhã Tinh. 

Cô đã từng tiếp xúc với Lưu Giang, ông ta là một người cực kỳ khó nhằn! 

Chú làm kiểu gì mà khiến ông ta ngoan ngoãn vậy? 

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn cực kỳ tệ, Tần Duy làm như vậy rõ ràng là đang nói cho ông ấy biết. 

Bây giờ người có thể giải quyết quyền thi công cho nhà họ Dương chỉ có mình Tần Duy! 

Trong lòng người nhà họ Dương phải tự biết nên làm như thế nào! 

Dương Đình Vũ cũng nghe ra được ẩn ý. 

Trong lòng ông ta cũng rất ngạc nhiên, đồng thời cực kỳ hối hận, nếu biết trước Tần Duy có năng lực như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ không sắp xếp mấy tên côn đồ. 

"Cậu Tần, chúng tôi bị Tiết Hải Sâm che mắt, hơn nữa cậu là bạn trai của cháu gái tôi, sao chúng tôi có thể đánh gãy chân cậu được? Đấy là tôi doạ cậu thôi, cậu đừng tưởng thật. 

Dương Đình Vũ hạ mình, lộ ra nụ cười miễn cưỡng. 

"Ồ, là thế à." Tần Duy châm chọc. 

Ánh mắt lại nhìn về phía Dương Diệu Bình: "Tôi nhớ anh có nói, nếu tôi có thể lấy được quyền thi công thì anh sẽ gọi tôi là ông nội, câu này có còn tính không thế?" 

"Anh!" 

Sắc mặt Dương Diệu Bình âm u, loé lên sự sắc bén. 

"Tần Duy, anh đừng có quá đáng!" 

Dương Diệu Bình nghiến răng nói. 

Tần Duy cười ấm lên: "Dương Diệu Bình, tôi hỏi anh một câu, anh có muốn tôi giúp nhà họ Dương không?" 

Dương Diệu Bình im lặng. 

"Diệu Bình!" Dương Thiệu Sơn cách đấy không xa tức giận quát. 

Dương Diệu Bình run rẩy, sau đó không cam tâm nói: "Muốn!" 

"Rất tốt, vậy anh gọi một câu ông nội cho tôi nghe đi" 

Tần Duy châm chọc. 

"Khốn nạn!" 

Dương Diệu Bình tức muốn nổ phổi, muốn đứng dậy liều mạng với Tần Duy. 

"Quỳ xuống cho tôi!" 

Dương Thiệu Sơn bước mấy bước đến, tát một phát lên mặt Dương Diệu Bình. 

"Cậu Tần bảo cháu làm cái gì thì cháu cứ làm đi, còn nói nhiều nữa thì ông không tha cho cháuai đâu!" 

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u. 

"Ông nội, cháu không cam tâm, anh ta làm thế là đang vả mặt cháu, sỉ nhục người nhà họ Dương!" 

Dương Diệu Bình không cam tâm nói. 

Mặt Dương Thiệu Sơn xanh mét. 

Chẳng lẽ ông ấy không biết Tần Duy đang sỉ nhục nhà họ Dương sao? 

Nhưng ông ấy đâu làm được gì? 

Chuyện đến nước này, bọn họ chỉ có thể đưa mặt đến cho Tần Duy vả! 

"Im miệng! Ông đã nói rồi, cậu Tần muốn cháu làm gì thì cháu làm cái đấy, còn dám cãi lại nữa thì ông sẽ phạt cháu!" 

Ánh mắt Dương Thiệu Sơn lạnh lẽo, cực kỳ đáng sợ. 

Lời nói của Dương Thiệu Sơn vẫn rất uy nghiêm. 

Dương Diệu Bình đành phải bất lực gọi Tần Duy: "Ông nội!" 

"Anh nói gì cơ? Tôi không nghe thấy" 

Khoé môi Tần Duy lộ ra nụ cười giễu cợt 

dưng diệu bình nghiến răng, cuối cùng cắn răng lớn tiếng nói: "Ông nội!" 

Anh ta hét lên một tiếng ông nội, sắc mặt tất cả mọi người ở nhà họ Dương đều rất khó chịu. 

Đặc biệt là Dương Đình Vũ, ông ta càng xấu hổ và tức giận hơn! 

Chỉ hận không thể bóp chết tên khốn nạn Tần Duy. 

"Được rồing cháu trai" 

Tần Duy cười, sau đó quay đầu nói với Dương Thiệu Sơn: "Điều kiện cuối cùng, giao vị trí tổng phụ trách dự án Vạn Phong cho Nhã Tinh, đồng ý với tôi thì bây giờ tôi sẽ bảo giám đốc Lưu ký công văn. 

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u, gật đầu: "Được, tôi đồng ý." 

Tần Duy nói với Lưu Giang: "Giám đốc Lưu, ký thêm một phần công văn nữa đi" 

"Được, cậu Tần, bây giờ tôi về phòng làm việc đây" 

Lưu Giang rời đi. 

Toàn bộ nhà họ Dương lặng ngắt như tờ, ba con Dương Đình Vũ không dám đứng dậy. 

Tần Duy cười, kéo tay Dương Nhã Tinh: "Nhã Tinh, chúng ta đi thôi" 

"Ùm." 

Dương Nhã Tinh đi ra khỏi nhà họ Dương với Tần Duy. 

Trong phòng họp nhà họ Dương. 

Sự im lặng chết chóc. 

Sắc mặt mọi người đều cực kỳ âm u, bao gồm cả Dương Thiệu Sơn. 

Tuy đã lấy lại được quyền thi công. 

Nhưng mặt mũi của nhà họ Dương lại gần như mất sạch. 

"Ba, tên Tần Duy này quá kiêu ngạo, bây giờ con chỉ hận không thể làm thịt anh ta." 

Khuôn mặt Dương Diệu Bình đầy thù hận. 

Dương Đình Vũ đầy tức giận, ông ta lớn tuổi như thế mà lại bị Tần Duy bắt quỳ 

Dương Thiệu Sơn thở dài, lắc đầu nói: "Ba đã coi thường tên nhóc này rồi, dũng cảm như thế, cũng khiến ba phải coi trọng cậu ta phần nào" 

"Ông nội, chẳng lẽ chuyện hôm nay cứ bỏ qua thế sao? Cháu không cam tâm!" 

Dương Diệu Bình cực thù hằn nói. 

Dương Đình Vũ nói: "Đúng đấy ba, từ chuyện ngày hôm nay có thể thấy tên Tần Duy kia không coi nhà họ Dương chúng ta ra gì, cứ liên tục đối đầu với nhà họ Dương, chẳng lẽ 

ba thật sự muốn chấp nhận loại người này sao?" 

Dương Thiệu Sơn trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Tần Duy này có hơi cả gan làm loạn, tuy bây giờ nhà họ Dương có xuống dốc, nhưng không phải nơi mà một tên oắt con có thể động đến. 

"Nhưng cũng kỳ lạ thật, sao người này lại có thể khiến Lưu Giang nghe lời cậu ta thế?" 

Đây là chuyện Dương Thiệu Sơn nghime ngờ nãy giờ. 

Dương Đình Vũ suy nghĩ một lúc. 

Sau đó nói: "Ba, chẳng phải mấy ngày nay chúng ta vẫn đang tìm chứng cứ phạm tội của Lưu Giang, muốn lật đổ ông ta sao? Nhưng không thu hoạch được gì" 

"Thật ra nếu phân tích kỹ càng, Lưu Giang kia sợ Tần Duy như thế, liệu có phải Tần Duy đang nắm giữ chứngec cứ phạm tội của ông ta, nên ông ta mới kiêng kị tên rác rưởi Tần Duy kia không?" 

"Dù sao, tên Tần Duy kia không quyền không thể, chỉ cần là người có chút địa vị, đâu có ai thèm để ý đến cậu ta?" 

Nghe thấy Dương Đình Vũ nói thế, nhưng người khác đều cảm thấy câu này rất có lý. 

Tần Duy là ai chứ? 

Không chỉ không quyền không thể. 

Hơn nữa còn là con rể bị người ta đuổi ra khỏi nhà. 

Một người bình thường đến không thể bình thường hơn, có thể quen biết ai tai to mặt lớn chứ? 

Nếu không phải Lưu Giang bị Tần Duy nắm được nhược điểm nào. 

Sao ông ta lại sợ hãi Tần Duy thế? 

Dương Thiệu Sơn cũng gật đầu: "Hiện tại ưu tiên hàng đầu là ký giấy tờ, những chuyện khác để sau đã, đã rõ chưa?" 

"Nếu ai dám gây chuyện thì đừng có trách ba không báo trước!" 

Dương Thiệu Sơn trầm giọng cảnh cáo. 

"Ba, còn một chuyện nữa, ba thật sự cho Dương Nhã Tinh vị trí tổng phụ trách dự án khu Vạn Phong sao?" 

Dương Đình Vũ nhỏ giọng nói. 

Dương Thiệu Sơn cười khẩy: "Chẳng phải con đã nói rồi còn gì? Chỉ là một cái chức hão thôi." 

"Con cảm thấy, dù có thật đưa vị trí này cho con bé, con bé có thể ngồi đấy được bao lâu?" 

Dương Đình Vũ cười mỉa, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười châm chọc mỉa mai. 

Hai người Tần Duy và Dương Nhã Tinh cùng đi ra khỏi nhà họ Dương 

Vừa đi ra ngoài, Dương Nhã Tinh đã nhảy lên người Tần Duy. 

Cô vui mừng nói: "Chú, anh tuyệt quá đi, rốt cuộc vừa nãy anh làm kiểu gì thế?" 

"Hả? Em mau xuống đi, để người ta thấy sẽ không tốt đâu" Tần Duy hơi xấu hổ, dù sao thì trên đường cái cũng có nhiều người như vậy. 

"Không đâu, anh là bạn trai của em mà còn phải sợ người khác thấy nữa à?" 

Đôi bàn tay như ngó sen của Dương Nhã Tinh ôm cổ Tần Duy. 

Nhưng cô vẫn không muốn buông tay. 

eyJpdiI6IkFJNThSSHpKd3JMa3JyakJ6UXRnSkE9PSIsInZhbHVlIjoiSjYrd21UNUZQQlVCQVc0ZCt5Q3VTN2dPK0c2RDN4WjF3UnNBcDhXMDRZcTc2bVRnY3hNUVRjWk1NeUFqTVRSUTVzZVBCTWRyUlBuZXE5YyttRGZPWVJYVExDZjArQ1pKZTJNZ2NnSGptTncyVHZMUFpwd1BZN1RHVmhWKzYxaENVRVJcLytNTWdiMUVqOGp2NGkzd2k1TStpU3VYVFFFR0h2K2YxUEVnWU9rWWwxVmlqa3crT25CdVBHR0xvUHRzOEQ4RVV1NThpK2tSZzI5WlREWmc2aEY1cmw1SVQ2WXBYdVU3c1RrSGt0S0pWUEw0ejJFM2VXNVlaREFZc1dCODZyYkN5RGtVMVU4aCtnNGtnVWVHT2ZnPT0iLCJtYWMiOiI1Zjk0MDgyZmNjNTYyMWVlMWRjYmZmZjFiMGU2NDA3ZDNjMmQxM2YwMDFlNmY3ZGFjMWU2NzU5YWE1M2FlMTQwIn0=
eyJpdiI6Inl3OTU4bU1qWmVEaU9EeW45R1lsaGc9PSIsInZhbHVlIjoibzNNaDZWS0ZpelZuOFoyaUhadWtyM0lVd0NvbGxmQkhhd05OMGptbTBoTWVyQXZqME45N1NvZE15V2hcL2lqdGtLZ2ZBbFhhNHpGNHJycmdDNFdCUlNObEtPamNJMmF0VDNWWjJpUjJJQWI1SEJSWEx4cGt6VFF5MGc2VmltOXpwZ1ZPc1UzS1doNk10VndVYUhkTXhEOE81QlVjUHVHTjFDdTZQWXlRMlBHUlJPeWdIUlo3ZmZyV1BTOWZpZ08xUVwvNnl6SnJMTG1YS3ZMQkExek9uSTFLUm9VakU5T2w2V3M3blZkcUtPVlJHTjNVbVRrQzFMZWxmY3M4YzBFQjNzd1g5YXlQSDlSb2paVDk4UkFIK3BGY3RmYjJTQWw3SElwQXJXVHJmeW5Rcz0iLCJtYWMiOiI1M2VhNThlOWU2NTYwZjlkNzM2OTNmMTE3YjY4NjlmMGQyODRlYjE1Yzc0ZGQwYWRhZWE1MzUxNDQ3MjgwMDdhIn0=

Tần Duy cười: "Đấy là đương nhiên, trong tay anh đang nắm rất nhiều nhược điểm của ông ta, ông ta không dám không nghe lời anh chắc."

Ads
';
Advertisement