Trong tám đại tông môn siêu cấp của Hoang Cổ Vực, cho dù Kiếm Tông có xếp hạng như thế nào, cũng đều đứng vào ba hạng đầu.
Thế trận của bọn họ rất lớn, chỉ riêng tán tu Bán Bộ Thần Đan thôi, đã chuẩn bị gần một nghìn người, còn khoa trương hơn rất nhiều so với Thanh Lôi Tông, những người này sau khi bước lên đảo Khô Huyền, sẽ lập tức thăng cấp lên Thần Đan tôn giả, đến lúc đó sẽ là một thế lực vô cùng đáng sợ.
Ở trong đám người, còn có năm Tiểu Thần Đan tôn giả, năm người này nhất định sẽ nghĩ cách để thăng cấp lên cảnh giới Đại Thần Đan sau khi lên đảo Khô Huyền.
Lâm Nhất cùng Diệp Tử Lăng qua đó, nhìn mà da đầu tê dại, trong lòng thầm kinh hãi.
Đám tông môn siêu cấp này, quả thực đều mạnh đến đáng sợ, những người khác muốn tranh với bọn họ thực sự quá khó khăn.
Nghĩ sau này có lẽ sẽ phải đối mặt với Đại Thần Đan tôn giả, trong lòng Lâm Nhất dâng lên một chút cảm giác căng thẳng, nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ Tinh Tượng.
“Lâm công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thái độ của Mộc Thanh Thanh với người của Phù Vân Kiếm Tông luôn rất thân thiện, khí chất của nàng ta xuất trần, dung nhan có thể nói là tuyệt sắc.
Xuất thân danh môn thế gia, còn có lòng dạ như vậy, quả thực vô cùng hiếm gặp.
Cái gọi là không ai đánh người đang cười, đối phương khi ở Phù Vân Kiếm Tông cũng cực kỳ khách khí với bọn họ, Lâm Nhất tất nhiên sẽ không làm ra vẻ, cười nói: “Lại gặp nhau rồi.”
Mộc Thanh Thanh khẽ gật đầu, lại chào hỏi với những người khác, sau đó bắt đầu giới thiệu mấy người Lâm Nhất với Tư Không Trú.
“Sau khi Diệp cô nương gia nhập Kiếm Tông, nhớ phải tới đỉnh Xích Tiêu nhé, hổ phụ không sinh khuyển nữ.”
Tư Không Trú chỉ gật đầu đơn giản với những người khác, duy chỉ đối xử đặc biệt với Diệp Tử Lăng, trong lời nói còn đề cập tới cha của đối phương, dường như cực kỳ kính trọng Kiếm Kinh Thiên.
“Nói sau đi.”
Sắc mặt Diệp Tử Lăng bình tĩnh, không hề gợn sóng.
“Nghe nói ngươi đoạt được một viên thánh dược!”
Ánh mắt Tư Không Trú đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Nhất, bình tĩnh nói.
Những người khác khẽ sững sờ, đây thực sự là thâm tàng bất lộ, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, muốn lấy được một viên thánh dược e là chuyện vô cùng khó khăn.
“Chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.”
Lâm Nhất thản nhiên đáp.
“Chuyện trên thế gian này, trước nay không hề có may mắn.” Tư Không Trú lắc đầu, rồi nói: “Nhưng Độc Cô Viêm rất khó đối phó, ngươi không phải là đối thủ của gã, sau khi lên đảo Khô Huyền rồi, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lâm Nhất không tỏ ý kiến, thản nhiên đáp: “Đa tạ quan tâm.”
Tư Không Trú chỉ là tùy ý khách khí vài câu, rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách với đám người Lâm Nhất, rồi bước về phía trước trong sự vây quanh.
Đám người Chương Diên và Tần Thiên đều quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.
“Chẳng lẽ không phải là may mắn sao? Nếu thực sự có bản lĩnh, thánh dược xuất hiện, sao lại không thấy hắn tới giúp đỡ mà đến bây giờ mới tới. Mặt đúng là dày mà, bị Độc Vô Viêm nhắm tới, mới mặt dày tới xin sự che chở của Kiếm Tông.”
“Nếu ta là hắn thì đã chủ động giao thánh dược ra rồi, với thực lực của hắn, bước chân lên đảo Khô Huyền sớm muộn gì cũng sẽ chết.”
“Da mặt người này dày thật.”
Bọn họ đi ở phía trước, nhỏ tiếng nói gì đó, cực kỳ bất mãn với Lâm Nhất. Giọng của bọn họ rất nhỏ, nhưng ở đây tất cả đều là Tinh Quân, sao có thể không nghe thấy, rõ ràng là đang cố ý nói cho Lâm Nhất nghe.
“Tới tới lui lui, cũng chỉ có mấy câu như vậy, chẳng qua ở Phù Vân Kiếm Tông bị ta cho mấy bạt tai thôi sao?”
Lâm Nhất xoa mũi, giọng nói không lớn không nhỏ chậm rãi truyền ra ngoài.
Nhất thời ánh mắt của đám người Chương Diên lóe lên giận dữ, tên này vậy mà lại ở trước mặt bao nhiêu người, nói ra chuyện xấu của bọn họ ở Phù Vân Kiếm Tông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất