Sau khi chăm sóc ổn thỏa cho Phong Giác và Tiểu Băng Phượng, ánh mắt Lâm Nhất nhìn Thánh Kiếm Phong, nơi đó vẫn còn đạo thần văn chí tôn.  

 

 

Trước khi đi, nhất định phải lấy được nó.  

 

“Ngươi đang nhìn gì đấy?”  

 

Đột nhiên, giọng nói của kiếm đế Ngự Thanh Phong vang lên, không báo trước.  

 

Lâm Nhất giật mình, vội vàng nhìn ra chỗ khác, nếu để người khác biết được, thần văn chí tôn kia e rằng sẽ bị đổi chủ.  

 

“Ha ha, diễn xuất của tiểu tử ngươi quá kém rồi, Kiếm Thánh Phong thì bổn Đế đã nghe danh từ lâu. Nhưng đó là bảo vật và truyền thừa của Kiếm Tông, bổn Đế chắc chắn sẽ không nhúng tay vào đâu.” Ngự Thanh Phong dường như đã đoán được suy nghĩ của Lâm Nhất, không nể tình mà châm chọc.  

 

“Tiền bối vẫn chưa đi sao?”  

 

Lâm Nhất cười gượng, hắn cứ tưởng đối phương đã rời đi từ lâu.  

 

Hắn cũng rất tò mò, không biết đối phương đang ẩn ở đâu, ánh mắt nhìn khắp bốn phía nhưng không tìm ra chút manh mối nào.  

 

“Ngươi không thấy được bổn Đế đâu, ta chỉ là một tia thần niệm mà thôi.”  

 

Ngự Thanh Phong nhàn nhạt nói.  

 

Lâm Nhất không tìm nữa, trầm ngâm hỏi: “Tiền bối, vãn bối muốn hỏi, Đường Cảnh còn sống không?”  

 

“Hừ, tình nghĩa của ngươi cũng sâu đậm đấy chứ, yên tâm đi, gã vẫn sống, chết không nổi đâu.”  

 

Nhận được lời khẳng định từ Kiếm Đế, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể an tâm.  

 

“Tiền bối, trước đó người có nhắc đến tin đồn về Dao Quang Kiếm Thánh, rốt cuộc là chuyện gì?”  

 

“Tiểu tử ngươi hỏi cũng lắm thật, nhưng nói cho ngươi biết cũng không sao, thọ nguyên ông ta sắp cạn, đang bế tử quan, nên mới đến muộn. Thiên Huyền Tử ra tay với ngươi, là để thử xem lời đồn kia có thật không, giờ xem ra không còn là giả nữa rồi. Nếu trong năm năm tới, không bước qua được cửa ấy, Dao Quang chắc chắn phải chết!”  

 

Trong lòng Lâm Nhất chấn động, nhất thời khó mà chấp nhận nổi.  

 

“Nếu như vượt qua được bước đó thì sao?”  

 

Lâm Nhất thử dò hỏi.  

 

“Có thể tranh phong cùng Đế!”  

 

Câu trả lời của Kiếm Đế, quả quyết vô cùng.  

 

“Bổn Đế đi đây…” Ngự Thanh Phong nói câu chào rồi chuẩn bị rời đi, chuyện phiền toái này ông ta không muốn dính dáng, hiện giờ Lâm Nhất không sao, lời hứa với Khô Huyền xem như cũng đã hoàn thành.  

 

Nhưng mà, hình như ta đã hứa sẽ giúp hắn một kiếm, thôi kệ, dù sao cũng không ai biết.  

 

“Tiền bối, tiện tay để lại chút tạo hóa rồi hãy đi, vãn bối nhất định vô cùng cảm kích!”  

 

Sao Lâm Nhất có thể để ông ta lặng lẽ chuồn đi chứ, vị thần lớn như vậy, không để lại chút tạo hóa nào, thì thật không hợp lý.  

 

“Ha ha, bổn Đế cho ai cũng được, chỉ riêng ngươi thì không.”  

 

Lâm Nhất tức đến ói máu, câu này thật tổn thương.  

 

“Tại sao chứ?”  

 

“Bổn Đế cảm thấy, tiểu tử nhà ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đến Thiên Tuyệt Thành, không cho thì hơn.” Kiếm đế thẳng thừng nói.  

 

Lâm Nhất trừng mắt, nghiêm túc nói: “Đừng mà, tiền bối tiện tay để lại chút tạo hóa thôi, có thể giúp đánh bại Thiên Huyền Tử là được rồi.”  

 

Phụt!  

 

Ngự Thanh Phong bị sự vô liêm sỉ của Lâm Nhất chọc cười, cười nói: “Trăng sáng lơ lửng giữa trời, cầu gãy tuyết phủ tràn khắp chốn. Ai hay lòng ta như trăng tỏ, ai cười, ai hóa kẻ tranh vời.!”  

 

Giữa tiếng cười vang vọng, trong đầu Lâm Nhất lóe lên tia sáng, dường như hắn thấy vô vàn cảnh tượng, vô số ánh kiếm lóe lên, vô số bóng người lướt qua.  

 

Nhưng lại như không thấy gì cả, chỉ thấy vầng trăng sáng lơ lửng trên cao.  

 

Tiền bối, tiền bối!  

 

Dù Lâm Nhất có gọi như nào, cũng không thấy ai trả lời, kiếm đế Ngự Thanh Phong đã rời đi.  

 

Ông ta nói sẽ không để lại tạo hóa, nhưng vẫn để lại, cười lớn rồi đi, một thoáng phong nguyệt, muôn đời còn lưu!  

 

Lâm Nhất ngẩn ngơ như vừa mất mát điều gì đó, trong nháy mắt quay đầu nhìn, thấy từng đoàn người tràn lên đỉnh núi.  

eyJpdiI6InZWSHFSQ0FEM1RLdGhlbGdLK2s5anc9PSIsInZhbHVlIjoiVXFyVE5WcHUxT2RURDIwSkdETWpSTFVIbE5Eb3NLbnY4REFPdXd2dGNiZzVTdDkyWXlKT3RVSnZzOVh3UzBmViIsIm1hYyI6ImQ0YzU5MDFhMGQzZTljNDRhYjgyMzNkZDY1YjZmZTZjMDQ4M2ZlM2UyNmEwMjY2ODRlOWYxZDlhODk1MTVhOTIifQ==
eyJpdiI6Inl5VnN0aCtxbEZRdEp0QkJMaUlnUEE9PSIsInZhbHVlIjoiU01RcG5UV1FBUkpMK2VmRXFoUElWRnRGajR3UE1lNjFEWkdPclpXS2gwUXdwZzdsNmhSTHEwRmh1U0xvUkw2bGxDNktHTWU1a0s2ZmlMOTlTS3RPeXdlUjFVYUtEQmRPTlBkdUtpYXBaZXJuS000Mm53SGtaVXcrZTh2ZDZtVkJkNFloTERUNjdhb3JVVHZuN3BtN1dKTGR2anJnZGdTQzNxUWlCUXNPUTJCdEx3NzhtdDlpczlBRHU3Sk1weUoyOERrQlNYaUp6QmNPbVh1eWxpaktOemVTNTJhdVhudDJxNGlxWU5TRVArZXEzeFwvSXkwRURZSmZJRDJ3SGpGNm5zQnBSeFdkOHhtZVk3SHMzN1hZa1V3WkdyOXd0Sk5XSXdqdnR4N0FCQ2dJbnZTaGlPNFIxQXF6Qjhma2ZNRGtRKzJzUUJDSGluak1nZ3BhT2JkK3dZcEcrU1QzUGdwVTZvXC9KMjhNc0NUdVNSQlhZamYxS3hRUHN2UXBERmNCWmgiLCJtYWMiOiJjZDI4NzY4ZjY0OWZmNjk1ZWQ4MDg2NWMxZGU1YmZiYTFkN2QxNzhlYjBmMzc3YWU1ZTZiZThlY2NlZWI1YjY0In0=

Ads
';
Advertisement