Trên người hắn phủ thánh quang nhàn nhạt, tiếng tiêu du dương, làm rung động tâm trí, khiến người nghe nhanh chóng đắm chìm trong đó.  

 

“Tô tỷ tỷ, tỷ cũng thổi một khúc đi.”  

 

Diệp Tử Lăng say mê lắng nghe, chợt nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười nhìn Tô Hàm Nguyệt nói.  

 

“Tô cô nương, cô cũng thổi một khúc đi!”  

 

Giang Ly Trần cùng mọi người thấy vậy, lập tức nhao nhao phụ họa.  

 

Tô Hàm Nguyệt hơi do dự, nhưng vừa liếc mắt đã bắt gặp ánh nhìn của Lâm Nhất đang hướng về mình.  

 

Ánh mắt giao nhau, Tô Hàm Nguyệt khẽ gật đầu, lấy ra dao cầm, hòa theo tiếng tiêu của Lâm Nhất, mười ngón tay khẽ lay động.  

 

Keng keng keng!  

 

Trong khoảnh khắc, cầm tiêu hòa tấu, ăn ý đến tuyệt diệu, tiếng đàn và tiếng tiêu hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt đâu là âm nào.  

 

“Nghe hay quá.”  

 

Tiểu Vũ Nhược tựa vào vai Diệp Tử Lăng, ngẩn ngơ nói.  

 

Thời gian trôi qua, Long Cốt trong đỉnh tỏa ra luồng sáng, từng luồng tinh nguyên Thần long từ các khe nứt lan tỏa ra ngoài. Hào quang tuôn trào, xương cốt dần được ninh nhừ, nước canh trắng nõn, hương thơm từng đợt như tiên vụ lan tỏa khắp nơi.  

 

May mà có Tử Diên Thánh Hỏa, nếu không dù Long Cốt đã nứt ra vài khe nhỏ, thì muốn nấu chín cũng cực kỳ gian nan.  

 

Trong chốc lát, long huyết cũng trào ra, từng đợt hào quang kim sắc bừng bừng phun ra từ bên trong.  

 

“Thật sự có long huyết!”  

 

Đám người Giang Ly Trần trợn mắt há mồm, đó là long huyết kim sắc, tỏa ra thánh quang rực rỡ, khí tức thần thánh lượn lờ quanh nó.  

 

Được điểm xuyết thêm bởi những loại thánh dược khác, trở nên vô cùng mê người, chỉ riêng mùi hương đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy cả xương cốt như muốn tan ra.  

 

“Long tủy cũng trào ra rồi!”  

 

Thêm một lúc nữa, toàn bộ Long Cốt đã tan chảy, hóa thành chất lỏng linh thiêng.  

 

“Gần như xong rồi.”  

 

Lâm Nhất đặt tiêu Tử Ngọc Thần Trúc xuống, mỉm cười với Tô Hàm Nguyệt, rồi thân hình lướt đến trước đỉnh. Hắn duỗi tay ra, giải phóng khí lực từ xa, chậm rãi khuấy động trong đỉnh.  

 

Chẳng bao lâu, ban đầu canh có màu vàng kim và hơi sánh, dưới sự khuấy đều của hắn, dần dần trở nên trong suốt và sáng lên.  

 

Đồng thời, những con cá Tuyết Long lẫn trong đó luôn được Lâm Nhất dùng kiếm ý bảo hộ, khiến thân thể chúng vẫn nguyên vẹn, không hề bị tổn hại.  

 

“Vẫn chưa đủ!”  

 

Lâm Nhất cười lớn, Thần Tiêu Kiếm Ý của hắn bùng phát, trong chớp mắt vang lên âm thanh trời vỡ long trời lở đất.  

 

Rắc rắc rắc!  

 

Ngay khoảnh khắc Thần Tiêu Kiếm Ý được phóng thích, ba mươi sáu tầng trời lập tức nứt vỡ bốn tầng, vô tận Tinh Quang đổ xuống như thác lũ.  

 

Đó là cảnh tượng rung động lòng người cỡ nào, Tinh Quang như thác đổ, tựa ngân hà rơi thẳng xuống, toàn bộ đều rót vào trong đỉnh.  

 

“Trời đất ơi!”  

 

“Chỉ nấu nồi canh thôi, mà bày trận lớn thế này sao?”  

 

Giang Ly Trần, Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm như sắp nổ tung, vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.  

 

Đợi đến khi Tinh Quang tản ra, những khe nứt trên bầu trời dần dần khép lại.  

 

Nồi canh Long Cốt trong đỉnh cuối cùng cũng đã được nấu xong hoàn toàn.  

 

Mọi người đồng loạt bay lên, nhìn về phía đỉnh, lập tức bị chấn động đến mức cằm suýt thì rớt xuống đất.  

 

Nước canh trước đó vốn đục ngầu sánh đặc, giờ đây lại trở nên mát lạnh trong veo, xen lẫn ánh sao nhè nhẹ, trông chẳng khác nào hồ nước thanh khiết.  

 

Đáng sợ nhất là…  

 

Dưới đáy đỉnh, tám con cá Tuyết Long trông như còn sống, sống động như thật, linh khí tỏa ra ngùn ngụt.  

 

Còn thánh dược và Long Cốt thì đã hoàn toàn tan biến, hòa lẫn vào làn nước canh trong suốt đến đáy.  

 

“Đây thật sự là canh Long Cốt sao?”  

 

Giang Ly Trần gãi đầu, thật sự không thể tin nổi, tay nghề nấu nướng của Lâm Nhất thật sự quá đáng sợ rồi.  

 

“Tiểu Lâm tử, chàng giấu nghề kỹ thật đấy, ta thật không ngờ chàng có tay nghề nấu nướng giỏi đến vậy.” Tô Hàm Nguyệt đứng bên cạnh cũng không khỏi thán phục.  

 

“Nếu nàng thích, ngày nào ta cũng nấu cho nàng ăn.”  

 

Lâm Nhất lập tức nói.  

 

Tô Hàm Nguyệt khẽ cười nói: “Nhưng trên đời, làm gì có nhiều Long Cốt đến thế.”  

eyJpdiI6IjlcLzdTNXhxQUExdlN4NXZ3T3ZNdU53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjViWFZESEFQWHAyUWROOXcyeXNDamN1bFVUdlhNaE90d3Y3YWJ6VFh6ZkpRN0tZc0pKTWk2R2QrTm4wS1FINzQiLCJtYWMiOiJjY2I1OTgwN2QwYjJlODYwZmM4MDIyYjI4YTkxZDMxMGJlNmY1Nzk2MzUyMDI3MTUwNzU3MDgzNjk3ODQ5YWY0In0=
eyJpdiI6IjVoRVwvS0VobEk4dHRjY3o4TXVEVU5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkMyTjlTR05wYVRvOXhxaGdMdmxtZ3E2K1dQQ0FrUUhQanYzaGVUcjJYd0Vwc2h2ajhKejFjSkloUHEzWDVBdnRpaXdkVkozK3NUXC9lMUFMSzBtcURlNGY5bEVpcmtHNCtZUVVWSVhSd3lGRU9LNFpud2YwNmFNQnJBTEg2cWtneCtoMXErSElzSXU0SlZVQm8ydklPT0VmNWVzMkpDSWM5aUdEdDdTdXRnbW9CcnV3bnQrNkJ1bkE1XC9uNVAxdWJsNU4yOEFvcG40d0VkTFB2bjFERHptS1BxRzF6V1ZDbWpGVkZJUFBPTDBva1lqQlwvRThpbHdvMm5RS0RBR1NRWUdXR1N4RnNMb2dYa1pDbUYzWlwvMzhiSWFvaTA5TVB1aEtZVVwvOTI0QmJyZHhiMUZxazRGRzVWWmRDa0FSb1BhQ3VhVGNDbjlIRWxQRHRiY2llOWVIT05KQ2hpcFd4ckg5NlZNXC9hYkh0dDdxST0iLCJtYWMiOiI1NWRkZThhY2FhNWM4MTMyNDhmYTFhNTYzNmE1ZTcwZmY2ZTAyZWZlMjU0OGRlZDUwMmYyMTYyMWFlOWIyNzlkIn0=

Cuối cùng là Diệp Tử Lăng phá vỡ bầu không khí, cười nói: “Lâm Nhất, chẳng lẽ đệ định để chúng ta đứng nhìn thôi sao?” 

Ads
';
Advertisement