Lâm Nhất chỉ liếc xéo Giang Đào, không nhìn thêm nữa, ánh mắt chuyển hướng, rơi vào đám người trước mặt.  

 

Đồng thời, hắn dùng kiếm ý quét qua cách bố trí trong hành cung.  

 

Nơi này vốn là chỗ Hoang Cổ Kiếm Tông dùng để tiếp đãi các thế lực phụ thuộc, nhưng giờ đây trong thành đã chật ních người, rất nhiều người khác cũng đã vào ở.  

 

Trong hành cung, canh phòng khá nghiêm ngặt.  

 

Kiếm ý của Lâm Nhất cảm nhận được không ít cường giả cảnh giới Long Mạch, thậm chí còn có cả cao thủ cảnh giới Sinh Tử trấn giữ.  

 

Nhưng hoàn toàn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ họ mặc kệ chuyện giữa đám hậu bối?  

 

Lâm Nhất nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Mọi người đều đến vì đại điển Khai Sơn của Kiếm Tông, bọn ta mới đến, đúng là nên chào hỏi. Nhưng đêm nay thời gian không tiện, hôm khác chúng ta sẽ chủ động đến chào hỏi, xin mời các vị quay về.”  

 

Những lời này của hắn đã rất khách khí, khéo léo từ chối yêu cầu của đám người kia, đồng thời ngầm nhắc họ nên đặt trọng tâm vào đại điển Khai Sơn của Kiếm Tông.  

 

Phớt lờ ta sao?  

 

Sắc mặt Giang Đào lập tức trầm xuống, vừa rồi gã còn chắc chắn cánh cửa của Diệp Tử Lăng là mở ra vì gã.  

 

Nào ngờ Lâm Nhất vừa mở miệng đã trực tiếp phớt lờ gã, xem gã ngang hàng với những người khác.  

 

Chuyện này không thể chấp nhận được!  

 

Điều quan trọng nhất là, Diệp Tử Lăng đứng bên cạnh hắn không hề phản bác, ánh mắt cũng chẳng hề nhìn gã.  

 

“Cánh cửa này hình như không phải mở ra vì Giang Đào…”  

 

“Hừ.”  

 

“Thú vị thật đấy, dám phớt lờ Giang Đào thẳng thừng như vậy.”  

 

Người của các thế lực khác hơi sững lại, rồi nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời Lâm Nhất, sắc mặt lập tức trở nên thú vị.  

 

Tiểu tông môn đến từ Thương Huyền Phủ mà dám không coi Giang Đào ra gì, gan cũng to thật đấy.  

 

Các đệ tử khác của Lưu Vân Tông thấy sắc mặt Giang Đào sa sầm xuống thì lập tức tỏ vẻ khó chịu.  

 

“Ngươi là thứ gì chứ, đại sư huynh của bọn ta đến chào Diệp cô nương mà.”  

 

“Từ đâu chui ra thế, mù mắt à, cửa này rõ ràng là mở cho đại sư huynh chúng ta.”  

 

“Cút nhanh đi!”  

 

Đồng thời, ánh mắt của bọn họ đều đầy ác ý nhìn về phía Lâm Nhất.  

 

Lửa giận trong lòng Diệp Tử Lăng bùng lên, định ra tay, nhưng Lâm Nhất ngăn lại, khẽ cười nói: “Tính tình ta tốt mà, chuyện này để ta xử lý là được rồi.”  

 

Khi hắn nói mình tính tình tốt, khóe miệng của Lưu Thanh Nghiêm và Phùng Chương khẽ co giật.  

 

Hai người gần như đồng thời liếc nhìn Lâm Nhất đầy khó hiểu, trong lòng thầm mắng, ngươi mà tính tình tốt á, có quỷ mới tin!  

 

“Tính tình ta thật sự tốt mà…”  

 

Lâm Nhất nhìn hai người, cười bất đắc dĩ.  

 

“Ý đệ là ta nóng tính à?”  

 

Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói.  

 

Lâm Nhất khẽ cười, chuyện này đúng là khó nói, Diệp Tử Lăng đối với hạng lưu manh thế này chẳng có chút kiên nhẫn nào.  

 

Nếu thật sự ra tay, e rằng không ai chạy thoát được, tất cả đều sẽ trọng thương.  

 

Đừng nói là tham dự đại điển Khai Sơn của Kiếm Tông, chỉ e nửa năm tới có bò dậy nổi không còn chưa chắc, dù sao nơi này cũng là hành cung của Kiếm Tông, vẫn nên nể mặt chút.  

 

Có cao thủ cảnh giới Sinh Tử trấn giữ cơ mà.  

 

Giang Đào thấy Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng vừa nói vừa cười, hoàn toàn không coi gã ra gì, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát đến cực điểm.  

 

Thân phận gã cao quý thế nào chứ, nếu là con cháu chính tông của gia tộc thánh giả khinh thường gã thì gã còn nhịn được.  

 

Vậy mà loại người đến từ đất man di như này, cũng dám ngông cuồng như thế!  

 

Điều khiến gã tức giận nhất là ánh mắt thân mật giữa Diệp Tử Lăng và Lâm Nhất khi trò chuyện, khiến gã ghen đến phát cuồng.  

 

Ban đầu chỉ tưởng là con phượng hoàng đất bước ra từ xó xỉnh nào đó, không ngờ lòng tự cao lại lớn đến thế, đúng là khó mà chịu nổi.  

 

Sắc mặt Giang Đào thay đổi liên tục, cố nén cơn giận trong lòng, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.  

 

Ngươi muốn chơi à?  

 

Bổn công tử sẽ chơi với ngươi đến cùng!  

 

Giang Đào suy nghĩ hồi lâu, nở nụ cười điềm nhiên nói: “Huynh đệ phong thái bất phàm, không biết nên xưng hô thế nào?”  

eyJpdiI6IndScFhsSWRqZmI5c2JsWkVONHBrVHc9PSIsInZhbHVlIjoiXC93ZFVTVTl1TDY0MWNUMG1WTHZRekZhZmh1Q2RKZGw2eXgwZW12TEx2ZXJuTmdlVGxpRzBzcWdhM0FoWENxUGMiLCJtYWMiOiI0Yzg3ZDkxMzIzYmNhMzU1MTU4MmUxMTc1MWQzYjQ2NTkyMzhiZjBhZWVjNjc4MzVkNWExNjY2YjY0MjE0ZjA5In0=
eyJpdiI6IlhcL3U5SFUzZzlLdDZsZm9nQ2JZVXB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik8xT2tvWURiNEV2cHNPVUR1bGxRMmtKNURaUVpvOExscWpjMUp1SGp2MkJUQjZ4aStYbERJa0FHbzBGYU00Uk1iSnlJNmpDdFE1XC9URzkrWk5Cd3p4Vzl1dVIzTmJia01TamRnSHMxYjRRR21wV0hxdzVCZzk1UFFpWlNrYm9MMyIsIm1hYyI6IjRmZGQxODA1N2M5ZGI1ZGFiYmU0OTIwNzczZjkyMGRjMDBlOGQ4Y2YxZGE3Yzc4NjA4YjZlZWM3NGFmYjk2NWMifQ==

Lâm Nhất liếc nhìn gã, đại khái cũng đoán được tâm tư đối phương, mỉm cười nói: “Lâm Nhất, công tử Táng Hoa.” 

Ads
';
Advertisement