Khi hắn di chuyển, mười hai tàn ảnh lập tức xuất hiện từ cơ thể hắn.  

 

 

Mỗi tàn ảnh lại phóng ra một kiếm, và mười hai kiếm của Thiên Thủy Kiếm Pháp cùng lúc được thi triển chỉ trong một hơi thở, nhanh đến mức hoàn toàn không thể nhìn rõ.  

 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!  

 

Mười hai tàn ảnh lại tách ra lần nữa, biến thành ba mươi sáu tàn ảnh. Mỗi tàn ảnh thi triển ba loại Thiên Thủy Kiếm Pháp hoàn toàn khác nhau.  

 

Giữa trời đất, đột nhiên xuất hiện vô số dị bảo và vô số bóng kiếm đan xen nhau vô cùng chói mắt.  

 

Ba mươi sáu ý cảnh và ba mươi sáu dị bảo nở rộ gần như cùng một lúc.  

 

Bùm!  

 

Khi tất cả tàn ảnh chồng lên nhau, kiếm khí của Lâm Nhất dâng lên, một tia sáng thánh linh nở rộ trên cơ thể hắn.  

 

Ngay sau đó, tiếng rồng gầm vang lên, long uy bao phủ trời đất.  

 

Một long ảnh lao ra từ cơ thể Lâm Nhất. Đó chính là thánh linh của Thiên Thủy Kiếm Pháp. Đó là một con thần long trắng hoàn hảo.  

 

Trời đất!  

 

Bầu không khí trên quảng trường khảo hạch đột nhiên bùng nổ. Da đầu của mọi người đều tê rẩn rần và họ gần như khuỵu xuống.  

 

"Ba trăm năm! Đại Hà Chi Thủy Thiên Thượng Lai, đã ba trăm năm không thấy bạch long!"  

 

Người đàn ông già mặc đồ xám phụ trách việc khảo hạch lúc này đã rơi nước mắt. Đã ba trăm năm trôi qua kể từ khi có người có thể triệu hồi được thánh linh từ Thiên Thủy Kiếm Pháp.  

 

Lâm Nhất chạm vào đầu Bạch Long, trong mắt hiện lên ý cười. Có vẻ như phỏng đoán của hắn là đúng.  

 

Chỉ có nắm vững ba mươi sáu ý cảnh mới có thể phát huy được tinh thần thực sự của Thiên Thủy Kiếm Pháp.  

 

"Quả nhiên".  

 

Diệp Tử Lăng và Triệu Viêm nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.  

 

Hai người bọn họ từ lâu đã phát hiện ra có điều gì đó kỳ lạ ở kiếm pháp này, nhưng vẫn chưa thể hiểu được điều kỳ lạ đó là gì. Bây giờ cuối cùng họ đã hiểu.  

 

Vù!  

 

Lâm Nhất thu kiếm, nhảy xuống khỏi đài, nhìn Hạ Hầu Vân nói: "Tiểu lão đệ, bắt đầu biểu diễn đi".  

 

Hạ Hầu Vân như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mặt đỏ bừng vô cùng xấu hổ.  

 

Chơi vậy ai chơi lại!  

 

Kiếm pháp của hai người họ không cùng đẳng cấp. Bây giờ Hạ Hầu Vân lên đài thì chẳng khác gì gã hề cả.  

 

Gã xấu hổ đến nỗi ước mình có thể tìm được một cái lỗ dưới đất để chui xuống.  

 

"Ha ha ha, Hạ Hầu Vân lên đi, đừng có chùn!"  

 

"Ta nghe ngươi nói muốn Lâm Nhất nhảy cao hơn rồi giáng cho huynh ấy một bạt tai để quay về với thực tại kia mà. Đừng có hèn nhát!"  

 

"Hạ Hầu Vân, lên đi!"  

 

Đột nhiên, tiếng cười vui vẻ vang lên trên quảng trường khảo hạch, mọi người bắt đầu nói đùa.  

 

Gương mặt Hạ Hầu Vân đỏ bừng, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, gã mới lắp bắp: "Ta... ta bị đau bụng. Ta đi vệ sinh trước".  

 

Phụt!  

 

Toàn thể khán giả đều bật cười. Hạ Hầu Vân đã xấu hổ đến mức phải bỏ chạy.  

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặt gã đỏ bừng và trông rất khó chịu, có lẽ gã thực sự cần đi giải quyết nỗi buồn.  

eyJpdiI6IndOeGFyWVY2UEQrNUZxV0FWM0pGNUE9PSIsInZhbHVlIjoiYnd1ZWh4dkg1YlBWUkZkeWRsUzFtU2VYa1RNckU2MEN1U2dCb3Z5UGRjdnFzeTY4aERncFQwVW80MXdCdkJCMyIsIm1hYyI6IjVhZTFhY2FjY2E1MjA2ODM0ZTQ0ODRmOTQzNmIwOTlmMDhmMzAxMzE3MWIyNmVlN2Q3YTc0OWU5NDFiNjA5OGMifQ==
eyJpdiI6ImdzdE4wMzU4eTJmTXczU2ZNYkxIR3c9PSIsInZhbHVlIjoiNHRSNnhvRUorYkN4bUYxdURYclFOeDZocTdiWHc5RzlsT0laOVY4eGpoRk1cLysrd0d6cnMyWGNZM2lMT3NVRUZkXC9iTkhvM0NUXC9cL1dCMDFEMHNMWlwveWdlRVRMNkxVMGI2VGZoK2pRR1ZpR05xM0pibnhydmFyREYzb044XC9US1NJVjhOdEFlSDd4OENQYThseUhUamhzMmhuK2Fpd0E3WU5SemxBekRkemUwM3RJcU92QjI2eG9PNkdFV3NPTE1nMjZtR2x2aGl5UVJYVUV4ejRHV2RcLzlrV3BzYUkxS2R4S2t4ajRsNjRPM3VVMGpKaHFsaXBPZTVOS0c2WXN2eHNIRytFNFR5Y0h6SnQ5WmMwOE9lXC85R1BqNWFVd1lwc3VWaEt6a0JqRXp4RVB1bWViaSt5NHpvVFhBV1FUXC9iNlpmUzZSUDdsMUIrUXdRTWtHN3hoUXYyTCtMYXJqSjVkblAxdEVUOFhMem13PSIsIm1hYyI6Ijc4YjIyNmIwM2RmMDYxNWQ1ZjBhZTlmZDI4MjQ4YjAyYjI1NGFjNTcwNzQ1NjY4ZDIzZTQzNjI2ZmZiZTVmNTUifQ==

Ads
';
Advertisement