Giọng nói của Tiểu Băng Phượng lần nữa vang lên.  

 

Lâm Nhất làm theo, vận chuyển Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế, trên biển tinh nguyên lập tức hiện ra những dòng kinh văn xoay quanh.  

 

Chẳng bao lâu sau, khi toàn bộ tâm pháp tầng thứ hai, vận hành thành vòng tuần hoàn.  

 

Đỉnh Long Hoàng Diệt Thế đen tuyền từ từ chìm xuống đáy biển, ngay sau đó, ong, viên thần đan lớn bằng nắm tay trẻ con cũng nhẹ nhàng rơi xuống theo.  

 

Thánh quang bùng phát, Kim Ô thánh văn nguyên thủy được kích phát, thần đan của Lâm Nhất như ngọn núi khổng lồ.  

 

Nó trấn áp trên biển tinh nguyên, rất lâu sau, tất cả mới dần dần yên ổn lại.  

 

Vù!  

 

Tiểu Băng Phượng bay ra từ hộp kiếm Tử Diên, Lâm Nhất lập tức hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

“Hử?”  

 

Tiểu Băng Phượng nghi hoặc nhìn Lâm Nhất.  

 

“Ta nói cái đỉnh ma quái kia là sao?”  

 

Lâm Nhất tiếp tục hỏi.  

 

Đại đế này thật sự chẳng đáng tin, vừa rồi hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, mà đối phương im lặng như không có chuyện gì xảy ra.  

 

“Ma đỉnh?”  

 

Tiểu Băng Phượng ngạc nhiên nói: “Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế vốn mang hai chữ Diệt Thế, ngươi lẽ ra không nên lấy làm lạ. Cái đỉnh Long Hoàng ấy là vật sinh ra từ hỗn độn, mà hỗn độn chưa phân âm dương thiện ác, nó không phải vật tà ác thì sao gọi là ma đỉnh.”  

 

“Trên đời thật sự tồn tại cái đỉnh đó sao?”  

 

Lâm Nhất nắm bắt được điểm then chốt, ánh mắt bừng sáng.  

 

“Dĩ nhiên, đó là thần khí có thể sánh ngang với tháp Cửu Thiên Huyền Hoàng Thất Bảo Linh Lung, nó được sinh ra trong hỗn độn, và bộ Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế chính là được khắc trong đó.” Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói.  

 

“Cái đỉnh này vẫn khiến ta cảm thấy quá quái dị, hơi đáng sợ.”  

 

Lâm Nhất vẫn còn cảm thấy kinh hoàng.  

 

“Không quái dị đâu, ngươi cứ xem nó như Thánh Linh là được, chỉ là mạnh hơn Thánh Linh vô số lần thôi. Nếu muốn phát huy hoàn toàn uy lực của Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế, sau này còn phải dựa vào cái đỉnh ấy, Tử Diên Kiếm Thánh từng nói với bổn Đế, những hung vật trên đời, đều do tâm ra.”  

 

Tiểu Băng Phượng nhìn Lâm Nhất, nghiêm trọng nói từng chữ.  

 

Hung vật trên đời, đều do tâm ra.  

 

Lâm Nhất khẽ lặp lại câu này, chợt như ngộ ra được gì đó từ trong câu nói kia.  

 

Nhưng hôm nay chính là ngày Thánh Giả nhận đồ đệ, Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi nơi tu luyện, nhanh chóng đến hành cung hội họp với mọi người của Phù Vân Kiếm Tông.  

 

Nửa canh giờ sau, mọi người đã tập hợp đầy đủ.  

 

“Hì hì, Lâm sư đệ, cứ tưởng đệ sẽ đến muộn đấy!”  

 

Phùng Chương và đám người Lưu Thanh Nghiêm thấy Lâm Nhất tới nơi thì đều tỏ ra vui mừng.  

 

Lâm Nhất lần lượt chào hỏi từng người, rồi thấy cả Công Tôn Viêm và Triệu Nham cũng có mặt, xem ra mấy ngày qua bọn họ vẫn ở cùng nhau.  

 

“Thành thật khai báo đi, mấy ngày nay ngươi đi đâu thế, trên người còn vương mùi thơm phụ nữ nữa kìa?” Công Tôn Viêm nheo mắt cười cợt, nhìn Lâm Nhất với vẻ đầy ẩn ý.  

 

Diệp Tử Lăng không thèm liếc nhìn Lâm Nhất, chỉ lặng lẽ bước về phía trước, lạnh nhạt nói: “Đó là hương an thần, hỗ trợ tu luyện, rất đắt tiền.”  

 

Mọi người nghe vậy thì gật gù như ngộ ra điều gì, cũng không hỏi thêm nữa.  

 

Lâm Nhất đưa tay vuốt cằm, cảm thấy kỳ lạ, dường như Diệp Tử Lăng biết hết mọi chuyện.  

eyJpdiI6IlwvU3p6MVZBdGxIM0pHOVJCTzNTdFZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBoWjEwSTluOVFqK1pTajBmdGxIY1NKQXFaMDBLZTZsd2lSc0E5N21RVEp4REJcLzNQQm15TUtUZlQrbWtLRTkxIiwibWFjIjoiYzNlMzQ0ZGE0MTFiYjdhMGY0NzkyZGRhNzc0YjBkMzQyYWMxZTYyN2Q1ZmFlYjBjOTUwOGNjYTg3MmE0YmViNyJ9
eyJpdiI6ImxvMThpbTBGWm42b1d1ekl1c0orRHc9PSIsInZhbHVlIjoia21WSzJ4UmpWU1VHZTRyZ0VIQUFpOWtjMTFYT1U5QVE2SWZaQUViSnljRVo4cUlMQUk5a1cyOWUrTE56MWpwK1VTaEdUNWtJMHVjS2lDeDZLS2pEbGRpYXc2TE1cL0VzQmMyTFZyQ092QkNYQ3VoYTFoMDh4Y0NVM205ajdMQnpNOGo1YjRcL0lnY3FhcWFCVGtaWmgwdGp6SzVKWjdOTDVMUFJmUGRjTzNRU0h0dlZVeEFmV3BWUjRyd3NiS0s0RVRsemNZZGhWYTFUa1ZTbWlVK0tkcDVETDd0b0R3T3dqUk1cL21lemNsejhTUT0iLCJtYWMiOiI3Y2UzMmQ2YzdiNzE0NDNiMDdkNjc0NGRmYmNiZDAzMDkzZWFmYmNkYTAwOTAzMTFlZjBkYzIxOWQyOTgwMTA5In0=

Lâm Nhất khẽ cười khổ, rồi lặng lẽ bước theo.

Ads
';
Advertisement