Ánh mắt Hạ Hầu Yên đầy khinh thường nhìn Công Tôn Viêm, ánh mắt đó tràn đầy sự chế giễu và ghê tởm. Y là Tiên Thiên Kiếm Thể và Tiên Thiên Kiếm Tâm, từ lúc sinh ra đã được ánh hào quang bao phủ, được người người tôn sùng, cho nên sự kiêu ngạo trong lòng đã đến cực điểm.
Đối với Công Tôn Viêm, y căm ghét từ tận đáy lòng, chỉ riêng xuất thân đã khiến y cảm thấy buồn nôn.
"Hạ Hầu Yên! Có gan thì giết ta đi! Nếu không, mối nhục hôm nay, ta sẽ trả gấp trăm lần trong tương lai!!”
Công Tôn Viêm mắt đỏ ngàu, nghiến răng gầm lên.
"Giết ngươi?”
Hạ Hầu Yên lạnh lùng đáp: "Tát ngươi một cái còn thấy bẩn tay, giết loại phế vật như ngươi, ngươi xứng sao? Ta Hạ Hầu Yên, kiếm của ta tuyệt đối không giết kẻ vô danh tiểu tốt! Trong mắt ta, ngươi còn không bằng một con chó, ta cần gì phải giết?”
Bộp!
Nói xong y liền đá thẳng vào ngực Công Tôn Viêm, một tiếng động lớn vang lên.
Công Tôn Viêm phun ra một ngụm máu tươi, ngực bị đá lõm sâu vào, gào lên một tiếng nghe vô cùng thảm thiết.
Công Tôn Viêm đau đến nỗi ngũ quan trên mặt vặn vẹo, cảnh tượng ấy khiến Diệp Tử Lăng và những người khác lạnh sống lưng, đồng thời giận dữ vô cùng.
Vù!
Triệu Nham nhanh chóng lao tới, đỡ lấy Công Tôn Viêm đang ngất đi vì đau đớn.
Dù hôn mê, tay gã vẫn nắm chặt thành quyền, gương mặt tràn đầy sự không cam lòng và thống khổ.
"Hạ Hầu Yên, nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi đã nói".
Triệu Nham hít sâu một hơi, trong đôi mắt ngây ngốc lóe lên một tia lạnh lẽo chưa từng có.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, hôm nay không ai trong các ngươi chạy thoát được đâu!", Hạ Hầu Yên mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng vung tay.
Diệp Tử Lăng quả quyết nói: “Mọi người tách nhau ra chạy!”
Thực lực đôi bên hoàn toàn không cân xứng, đấu tiếp cũng vô ích. Dù trong lòng không cam tâm, Diệp Tử Lăng vẫn phải đưa ra quyết định đúng đắn.
Vèo vèo vèo!
Trong rừng sâu, đệ tử Phù Vân Kiếm Tông thi triển thân pháp, tản ra chạy về các hướng khác nhau.
Hạ Hầu Yên vừa định sai người đuổi theo thì lão đại nhà họ Hoàng – Hoàng Nham Thành cười nói: "Hạ Hầu huynh, việc nhỏ thế này, chi bằng giao cho bọn ta. Không cần phiền phức, giao cho lão Tứ nhà ta là được, bọn chúng sẽ tự phải quay về đây”.
"Ồ?”
Hạ Hầu Yên không có chút biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Hoàng Nham Thành cười, nhìn về phía người thanh niên mặc hắc bào, nói: “Lão Tứ, cho Hạ Hầu huynh mở mang tầm mắt đi".
Gã thanh niên mặc hắc bào bước ra, cười lạnh nói: "Chuyện nhỏ thôi. Hạ Hầu đại ca cứ ở lại đây chờ, chúng ta không ai cần động tay".
Người của hai đại thế gia đều lộ vẻ nghi hoặc.
Người của Phù Vân Kiếm Tông không hề yếu, đặc biệt là Triệu Nham và Diệp Tử Lăng, ngoài Hạ Hầu Yên ra không ai địch nổi họ.
Chẳng lẽ nhà họ Hoàng còn có chiêu gì khác?
Gã đàn ông mặc hắc bào không giải thích thêm, lấy từ túi trữ vật ra một cây sáo bằng xương hình thù quái dị.
Gã đưa cây sáo lên miệng thổi, một âm thanh ghê rợn, thê lương vang lên – như tiếng quỷ khóc sói tru khiến người ta nghe mà tuyệt vọng.
Ban đầu mọi người còn nghi hoặc.
Không lâu sau, trong rừng sâu vang lên tiếng thú rống kinh hoàng, từng đợt nối tiếp nhau như bị thôi miên.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất rung chuyển dữ dội như ngày tận thế đến gần, hàng loạt yêu thú bị điều khiển lao đến.
"Thánh Huyền Sư".
Trong mắt Bạch Triển Ly lóe lên vẻ kiêng dè, thì thầm nói.
Xem ra, hai con yêu thú cấp Bá Chủ lúc trước cũng bị điều khiển bằng cách này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất