Sau cú đấm, Lâm Nhất lập tức lùi về sau thật nhanh, nhưng dù vậy, vẫn bị mấy luồng trảo chém xuyên không gian lao đến.
Xẹt xẹt!
Long văn tím vàng trên người hắn bị xé rách, ngực Lâm Nhất lộ ra mấy vết máu, máu bắn tung tóe.
“Chịu chết đi!”
Trong đôi mắt đỏ như máu của Tử Long Mãng lóe lên tia tàn nhẫn, tay phải nắm lấy sợi xích, giật mạnh.
Vù!
Sợi xích xoay tròn trong hư không, trong nháy mắt đã bao trùm lấy Lâm Nhất, định quấn chặt lấy hắn.
“Lâm Nhất!”
Diệp Tử Lăng và Triệu Nham, đang thu thập Kiếm Linh Châu, sắc mặt đồng loạt biến đổi, không kìm được bật thốt lên kinh hãi.
Nếu bị trói chặt, Lâm Nhất chẳng khác gì cá nằm trên thớt, muốn chém muốn giết tùy ý đối phương.
“Tên này, chết chắc rồi!” Nhìn thấy cảnh ấy, trong mắt đám người Hạ Hầu Yên ánh lên tia lạnh lẽo, thậm chí Hạ Hầu Vân buột miệng nói thẳng ra.
Trong mắt Diệp Tử Vân lóe lên ánh sáng khác lạ, nàng ta rục rịch muốn ra tay, thời cơ đã gần kề.
Đối với Lâm Nhất, nàng ta luôn có tâm lý kẻ bề trên, muốn chinh phục hắn, khiến hắn tình nguyện cúi đầu đi theo sau.
Gọi hắn là con mồi, thật chẳng sai chút nào.
Đối phương mạo hiểm quá đà, tự đẩy mình vào thế hiểm, lúc này chính là thời cơ xuất thủ tuyệt hảo.
Đáng tiếc thay, kết cục sớm đã định, sẽ khiến tất cả những kẻ kia thất vọng.
“Kiếm!”
Thần sắc Lâm Nhất bình thản, nội tâm cuộn trào, ánh mắt sâu thẳm như nước mùa thu, khẽ thì thầm một chữ.
Keng!
Táng Hoa bật ra khỏi hộp kiếm, Lâm Nhất vươn tay, năm ngón tay siết chặt thanh kiếm đang bay đến.
Hắn hít thở sâu, ánh mắt dừng lại trên vỏ kiếm, vẻ mặt đầy cảm xúc phức tạp.
Chén Rượu Khó Cạn, Ai Cạnh Bên Ta?
Chỉ có Táng Hoa!
Bao lần sinh tử cùng nhau, khiến hắn và Táng Hoa tâm ý tương thông, nỗi buồn vui ái ố của hắn, kiếm đều thấu hiểu.
Ù ù ù!
Táng Hoa trong hộp kiếm không ngừng rung lên, cảm nhận được nhiệt huyết cùng sự hào hứng của Lâm Nhất, mà phấn khích rung động dữ dội.
“Ngươi cũng thế phải không?”
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, rồi bật cười: “Ngươi cũng như ta, sớm đã kìm nén đến ngột ngạt rồi đúng không?”
Ù ù ù!
Táng Hoa run rẩy càng lúc càng dữ dội, chiến ý hừng hực đến nỗi vỏ kiếm không kìm giữ nổi, rầm rầm, núi non chấn động, mây trời cuồn cuộn, từng đợt kiếm âm vang lên điếc cả tai.
Nếu đã vậy, thì theo ta chém long trời lở đất đi!
Lâm Nhất cười như yêu nghiệt, trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm nở ra nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
Keng!
Táng Hoa ra khỏi vỏ, Thần Tiêu Kiếm Ý của Lâm Nhất bùng nổ, kiếm ý ngút trời bốc lên xung quanh hắn, thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên.
Rắc!
Tia kiếm nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, chỉ vừa lóe lên, sợi xích đang trói lấy Lâm Nhất lập tức bị chém đứt làm đôi.
“Vân Hải Vô Nhai!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất