Lúc này Tiểu Băng Phượng đứng bên cạnh cây ngô đồng, ánh chớp vàng kim chiếu rọi khuôn mặt hoàn mỹ của nàng ta, khiến nàng ta giống như thần linh bước ra từ thần thoại sử thi.
“Bổn Đế là thần tộc Phượng Hoàng…”
Tiểu Băng Phượng khẽ lẩm bẩm tên mình, như thể trở về thời Thái Cổ, quay về kỷ nguyên quần ma loạn vũ, nơi nàng ta là đấng chí tôn.
Khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến lòng nàng ta dâng lên nỗi hoài cổ sâu thẳm.
Nếu lúc này Lâm Nhất đang ở trong bí cảnh Tử Diên, hẳn sẽ nhận ra sau nhiều lần ngủ mê, dường như Tiểu Băng Phượng đã cao thêm chút.
Nhưng rõ ràng, hắn không có thời gian nhàn rỗi cho việc đó.
Dùng thánh ấn Tử Diên để điều khiển thần văn Vạn Lôi, gần như rút cạn toàn bộ hồn lực của hắn, trong chớp mắt sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Vù vù!
Biển Tinh Nguyên vốn dồi dào trong Tử Phủ, bắt đầu khô cạn với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chẳng mấy chốc, cả đỉnh Long Hoàng vốn chìm sâu dưới đáy biển Tinh Nguyên cũng lộ ra góc cạnh.
“Đủ rồi.”
Lâm Nhất giật nhẹ mí mắt, lập tức từ bỏ việc tiếp tục điều khiển thêm lực lượng Thần Văn, bất ngờ vỗ mạnh chưởng lên thân thể của Tử Long Mãng.
Ngay lúc hắn vỗ ra chưởng này, thời gian bị trói buộc bởi Thương Thần Chi Diệt cũng vừa kết thúc, Tử Long Mãng cuối cùng có thể cử động. Nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức gầm lên giận dữ, lập tức lao tới cắn Lâm Nhất.
Thế nhưng cú cắn ấy cuối cùng vẫn không thể thực hiện được, từng luồng lôi đình thần lực theo lòng bàn tay của Lâm Nhất trong nháy mắt đã xuyên thẳng vào cơ thể đối phương.
Phụt!
Quá nhanh, chưa tới một phần nghìn cái chớp mắt, thân thể to lớn hùng tráng của Tử Long Mãng đã khô rút lại như quả bóng xì hơi.
Vũng máu nhanh chóng lan ra, hòa tan trong mộ kiếm Hoang Sơn này.
Tan chảy rồi!
Nội tạng, xương cốt và máu thịt của Tử Long Mãng, ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ đều bị hòa tan.
Trên đạo đài, những người chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở to, gần như nghi ngờ mình đang nhìn thấy ảo giác.
Ào ào!
Ngay sau khi đòn đánh ấy được tung ra, biển Tinh Nguyên cạn khô trong Tử Phủ của Lâm Nhất cuộn trào như thuỷ triều dâng.
Rầm rầm!
Toàn thân hắn tràn ngập cảm giác khoan khoái dễ chịu, hơn một triệu viên đan Tinh Nguyên từng bị hắn nuốt vào lúc trước nay được giải phóng hoàn mỹ.
Tinh Nguyên suýt nữa cạn kiệt khi nãy, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã quay trở lại đỉnh cao, rắc, bình cảnh của cảnh giới Đại Thần Đan xuất hiện những vết rạn nứt mảnh như tơ.
Tu vi của hắn, tiếp tục tiến thêm bước nữa gần tới cảnh giới Đại Thần Đan.
Đúng là niềm vui ngoài mong đợi!
“Trời ơi!”
Khi Lâm Nhất bừng tỉnh, suy nghĩ lập tức bị cắt ngang, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi hoảng sợ.
Quá khoa trương rồi, uy lực của thần văn chí tôn này e rằng còn chưa đến một phần nghìn mà?
Khoan đã, Kiếm Linh Châu của ta, chẳng lẽ cũng bị hòa tan rồi sao?
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, hắn hít thở sâu, bắt đầu bước đi trên xác rắn giờ chỉ còn lớp da khô của Long Mãng.
Rắc rắc rắc!
Lớp da rắn khô giống như gỗ mục, đi đến đoạn nào là đoạn đấy vỡ vụn, chưa đi được bao xa đã chẳng còn gì.
Thế nhưng vảy rồng kia, khiến mắt Lâm Nhất sáng rực, không ngờ vẫn còn phát sáng lấp lánh, không hề có dấu hiệu vỡ vụn chút nào.
“Tìm được rồi!”
Giữa đám máu loang lổ, Lâm Nhất nhìn thấy viên châu to cỡ nắm tay, mười đạo kim tiên lượn lờ bên trong.
Chuyến đi này thật không uổng!
Trên gương mặt tái nhợt của Lâm Nhất lập tức hiện lên nụ cười, không màng đến việc máu tanh bẩn đến đâu, hắn thò tay vớt viên Kiếm Linh Châu cấp mười ra ngoài.
Vào tay rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất