Nó đang nhặt vảy rồng!  

 

 

Vảy rồng của Tử Long Mãng!!!  

 

Lâm Nhất vui mừng khôn xiết, vảy rồng của Tử Long Mãng là bảo vật đến mức ngay cả Thần Tiêu Kiếm Ý cũng không thể xuyên thủng.  

 

Đặc biệt là hai miếng vảy rồng tím vàng, độ cứng cáp vượt ngoài sức tưởng tượng, từng bảo vệ những điểm yếu chí mạng như đầu và yêu đan của đối phương.  

 

Suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, giờ thì đúng là viên mãn trọn vẹn rồi.  

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Nhất không kìm được nhếch lên nụ cười hài lòng.  

 

Còn hai canh giờ nữa mới kết thúc khảo hạch, Lâm Nhất không lãng phí thời gian, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhập định tu luyện.  

 

Hiện giờ, Lâm Nhất có thể đột phá lên cảnh giới Đại Thần Đan bất cứ lúc nào, trận đại chiến với Tử Long Mãng, đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng khi hắn thi triển thần văn chí tôn, đã cho hắn vô vàn cảm ngộ.  

 

Vừa khéo lúc này là thời cơ tốt để tĩnh tâm lĩnh ngộ.  

 

Hai canh giờ sau, tất cả những người trong bí cảnh Hoang Sơn đều bị truyền tống ra ngoài.  

 

Đám người Hạ Hầu Yên trừng mắt nhìn Lâm Nhất, sát khí âm thầm cuộn trào, nhưng hiện tại đang đứng trên đạo đài, trước mặt bao nhiêu người, họ cũng không dám manh động.  

 

“Khảo hạch đại điển Khai Sơn đến đây là kết thúc, người có mười viên Kiếm Linh Châu, đều có tư cách gia nhập Kiếm Tông. Mọi người lui về phía sau vài bước, những ai sở hữu đủ một trăm viên Kiếm Linh Châu ở lại, Thánh giả của Kiếm Tông sẽ chọn đệ tử trong số đó!”  

 

Tuyệt Trần trưởng lão nhìn mọi người, nhẹ giọng nói.  

 

Lời nói rất nhẹ, nhưng không khác gì tiếng sét, nổ ầm trong tai tất cả những người có mặt ở đây.  

 

Ngay cả Lâm Nhất cũng không kìm được mà mở mắt, Thánh Giả nhận đệ tử, cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi sao?  

 

Ào ào!  

 

Trên tầng mây, sáu vị Thánh Giả vẫn luôn dõi theo toàn bộ đại điển Khai Sơn, hào quang ngũ sắc từ trên trời giáng xuống.  

 

Mọi người ở đạo đài, tất cả đều lập tức sôi trào.  

 

Thánh Giả!  

 

Hơn nữa là sáu vị Thánh Giả cùng lúc hiện thân, cảnh tượng như thế, trong quá khứ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.  

 

Cho dù ở Hoang Cổ Vực, người thường muốn gặp được một vị Thánh Giả đã là chuyện gần như không thể.  

 

Ngay cả cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng chẳng phải muốn gặp là gặp, huống hồ là Thánh Giả?  

 

Lâm Nhất khẽ nhìn, nhưng nơi đáy mắt thoáng qua nét thất thần lẫn trống trải, ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.  

 

Trong lòng hắn khẽ thở dài, chẳng rõ vì sao mà cảm thấy khó chịu.  

 

Lúc này hắn mới nhận ra, nỗi thất vọng trong lòng hắn, hóa ra lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, hắn thật sự rất để tâm.  

 

Thì ra tất cả chỉ là đơn phương mà thôi… Nhưng trên thiên lộ, ông ấy đã từng cứu ta một mạng, ân tình này ta nhất định sẽ trả cho Kiếm Tông.  

 

Lâm Nhất bỗng cảm thấy ngứa ngứa ở tay, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Tiểu Tặc Miêu đang liếm tay hắn.  

 

Tên này, thật sự coi mình là mèo rồi à!  

 

Phụt!  

 

Lâm Nhất cuối cùng cũng nhịn không nổi, bật cười khẽ, nỗi buồn trên mặt vừa rồi cũng dần tan biến.  

 

Tên này, nhìn ra ta đang thất thần sao?  

 

Lâm Nhất và Tiểu Tặc Miêu nhìn nhau, khẽ mỉm cười, sắc mặt hắn dần dịu lại, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nó.  

 

Tiểu Tặc Miêu lập tức lim dim đôi mắt, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, bộ dạng ấy, hiếm khi thấy được.  

 

Ở đằng xa, giữa đám người của thế gia Tuyết Diệu, Diệp Tử Vân vô tình nhìn qua, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này, bỗng sững người không nói được lời nào.  

 

Lúc này, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía sáu vị Thánh Giả, ngay cả đám người Hạ Hầu Yên cũng không ngoại lệ, dù sao thì Thánh Giả ngay cả ở trong thế gia Thánh Cổ cũng hiếm khi hiện thân.  

 

Huống hồ đây còn liên quan trực tiếp đến tương lai của bọn họ, được Thánh Giả thu làm đệ tử hay không, ai dám lơ là.  

 

Vậy mà tên khốn kia lại ngồi đây vuốt mèo!  

 

Nhưng mà hắn thật sự rất dịu dàng, Diệp Tử Vân nhìn chăm chú, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh khác thường. Nàng ta thấy được vẻ ôn hòa hiếm thấy trên mặt Lâm Nhất, nơi khóe miệng phảng phất nụ cười nhẹ nhàng. Ngũ quan tuấn tú trắng trẻo ấy, vào khoảnh khắc này đẹp đến mức khiến người ta lặng lẽ bình tâm, tựa như gió xuân hóa mưa, tất cả vẻ đẹp thế gian, có thể làm tan chảy vạn vật, làm tan chảy băng tuyết, và làm tan chảy lòng người…  

 

Nhưng càng nhìn, Diệp Tử Vân càng cảm thấy chua xót, thần sắc u oán, nàng ta còn không bằng con mèo sao?  

eyJpdiI6IlVIMHpcLzN3eXZsOUFxYW9LKzFjcG9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxtdUJ3RHNvTCtQSGpsc1JCRVcyUVNna1pGZFJxRXZMaVkxTTZyN213WjBKRHhnK3F5U0x6Sk95TXRaczhIakIiLCJtYWMiOiIwZWI5YWQxNmQ5OGE3Nzk5YzcxYmQ0NTA4MmY4M2RjMGFjNDgwYzUxNzU3YmUyZmVkZmIzMjhmMDZiZDZiMjE4In0=
eyJpdiI6IlNxSlhUa3FGUnFwdWJpR0RyVk45akE9PSIsInZhbHVlIjoicFJcL1F1R2VTZ0Q1RGZtY25BZGNUdVBGejl4ZTI3MElhakxKZkZ1dlBVQ1VmdStuWTU0djMrdldTYk5SR2twSDMyanJ5blN6QVB3S09ZeXF3ZUl4SmVsZWxiczdxeE5JNG84YlNycU5YaHAzUEFhYWJTKzQ4Q2NNbWlMcEVEMkhKQnNtcjNQK3Q1TnlvMHZMWnJmZWQybkM4WjA2RzQ4M2JQS3U5SENSdUVleUtYa1VSSnhFdWZQYVZzdkthRlFicGR6SU94QmlVbytwMjFBdHhVNkRvVDIwK3prYzN5UHNvak10ZUd1cVwveE9tWmpTTzNmdXVHa0N0QWIyVVwvb3doNmI3WWVPamRYVzBNZTRWNWFKMHVNblhXa1BacnAyWitcLzZNTHozZ243S2N4WVVFQXBINWZUaU1zZm5vem1tMFwvdyIsIm1hYyI6IjgzYTM3YTkxNjFlNmVkOTQ5Nzk2YmQ4ODQzMDAzYTQ2MTE0NGY1OTk0YmQ2YmFjNDg4YjMwMDJiOGI4NjcwNTAifQ==

Ads
';
Advertisement
x