“Huyết mạch của thế gia Tuyết Diệu Hoa có ưu thế trong luyện đan sao?”
Triệu Nham quay sang hỏi Diệp Tử Lăng đang đứng bên cạnh, đây là lần đầu tiên y nghe thấy chuyện này.
“Không rõ lắm, nhưng huyết mạch Tuyết Diệu Hoa có thể điều khiển băng và lôi lực. Người có thể khống chế được sức mạnh băng lôi hiện nay trong kỷ nguyên Thần Long rất hiếm, có lẽ là liên quan đến chuyện đó...” Diệp Tử Lăng suy nghĩ rồi nói.
Nàng ấy đã rời thế gia Tuyết Diệu Hoa từ năm mười tuổi, nên quả thật không rõ nhiều chuyện.
“Nàng ta có tạo hóa của riêng mình, nếu ngươi không nguyện bái nhập môn hạ ta, lão phu cũng không cưỡng ép.” Bích Thủy Thánh Quân mỉm cười, không hề tức giận.
“Diệp Thanh, còn không mau bái kiến sư phụ!”
Diệp Tử Vân lập tức mắng.
Diệp Thanh sững sờ trong chốc lát, rồi vội bước lên, quỳ một gối xuống đất: “Đệ tử Diệp Thanh, bái kiến sư tôn!”
“Ha ha ha, tốt, ngươi đến đây đi!”
Bích Thủy Thánh Quân rõ ràng đã để mắt đến Diệp Thanh từ lâu, bật cười rồi vẫy gã đến gần.
“Tên này may thật đấy!”
“May mắn cái rắm ấy...”
Hạ Hầu Vân cùng mấy huynh đệ Hoàng gia lộ vẻ khó chịu, sắc mặt đầy bất mãn.
Hiển nhiên, trong mắt bọn họ, bản thân mạnh hơn Diệp Thanh gấp bội. Vậy mà Bích Thủy Thánh Quân không chọn bọn họ mà chọn Diệp Thanh, đúng là mắt mù thật rồi.
Ngay sau đó, Thánh Giả của Huyền Tiêu Phong tiến lên. Huyền Tiêu Phong chủ yếu tu luyện linh văn, ngoài việc rèn vũ khí còn phụ trách duy trì trận pháp của tông môn và quản lý các tài nguyên binh giáp.
Vị Thánh Giả này cũng lựa chọn một người mà không ai ngờ tới.
Tuy vậy, mọi người cũng không nghĩ ngợi nhiều, vì hai Phong chủ này, một chuyên rèn kiếm, một chuyên luyện đan, xét cho cùng không phải là truyền thừa chân chính của kiếm đạo.
“Lão phu tọa trấn Thanh Tiêu Phong, các vị cứ gọi ta là Thanh Lam Thánh Quân là được. Kiếm đạo truyền thừa của Thanh Tiêu Phong, ta không cần nói nhiều, nhập môn rồi sẽ tự khắc hiểu.”
Khi ông lão áo xanh này vừa cất lời, trong đám đông lập tức vang lên những tiếng xôn xao.
Trò hay sắp bắt đầu rồi!
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Lâm Nhất, Khương Thành, Diệp Tử Vân, Trần Binh, Hoàng Nham Thành, Hạ Hầu Yên.
Qua vòng thí luyện thứ ba, đã có thể thấy rõ thực lực của mấy người này vượt xa tất cả những người khác.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nên việc Thánh Giả chọn đồ đệ, khả năng cao nhất vẫn là trong số họ.
“Khương Thành, ngươi có nguyện bái nhập môn hạ của lão phu không?” Thanh Lam Thánh Quân rõ ràng đã sớm chọn được người, mỉm cười nhìn Khương Thành.
“Không chọn ta sao?”
Sắc mặt Hạ Hầu Yên, Trần Binh và Hoàng Nham Thành lập tức trở nên khó coi.
Bọn họ vốn đã tự tin tuyệt đối sẽ được Thánh Giả chọn, thậm chí trong thâm tâm còn có phần xem thường các phong khác. Ví dụ như Hạ Hầu Yên, trong suy nghĩ của y thì chỉ có phong chủ Xích Tiêu mới tạm xem là xứng tầm.
Dù như vậy, y vẫn cần phải suy nghĩ chút.
Còn mấy phong khác, y vốn chẳng thèm để tâm đến.
Nhưng y có thể từ chối, còn ông ta thì không thể không chọn y, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Khóe miệng Hạ Hầu Yên co giật, Trần Binh và Hoàng Nham Thành cũng lộ rõ vẻ khó coi, chuyện này thật sự khó mà chấp nhận nổi.
“Tất nhiên là bằng lòng, đệ tử Khương Thành, bái kiến sư tôn!”
Khương Thành dĩ nhiên chẳng có lý do gì để từ chối, bước lên hành lễ điềm đạm mà không hèn mọn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất