Tuyệt Trần lạnh lùng đáp: “Thánh giả chọn đồ đệ, cớ gì phải giải thích với ngươi?”  

 

"Hừ! Nếu Kiếm Tông không nể mặt ta, thì đừng trách ta không nể mặt Kiếm Tông!”  

 

Hạ Hầu Yên cười lạnh mỉa mai: “Các vị Thánh giả không phải đều có đôi mắt tinh tường, thu nhận được mấy đệ tử xuất chúng sao? Ta Hạ Hầu Yên chỉ hỏi một câu: trong số những kẻ này có kẻ nào dám cùng ta đấu một trận!”  

 

Vừa nói, Thần Tiêu Kiếm Ý từ y tỏa ra, mái tóc dài tung bay, khí thế sắc bén vô cùng.  

 

Kiếm thế cuồn cuộn, hùng vĩ như sóng lớn!  

 

Hạ Hầu Yên bước chân lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh lùng khinh thường tất cả.  

 

Giang Thành, Triệu Nham, Diệp Tử Vân, Diệp Tử Lăng, Diệp Thanh... sắc mặt ai nấy đều biến đổi, kẻ này quả thực rất mạnh.  

 

Ít nhất lúc này, trong số bọn họ, không ai có thể địch nổi y, nếu giao chiến chắc chắn sẽ thảm bại.  

 

"Hừ, một đám phế vật, đến dũng khí chiến đấu với ta cũng không có sao? Nếu không có gan, thì cứ cùng nhau xông lên đi!”  

 

Trong lòng Hạ Hầu Yên đã tích tụ đầy uất ức, lúc này y đã hoàn toàn bùng nổ.  

 

Y không phục!  

 

Dựa vào cái gì?  

 

Bản thân y là nhân vật đứng đầu kiếm đạo trong lớp trẻ ở Hoang Cổ Vực, y đã nể mặt mà tham gia Khai Sơn Đại Điển của Kiếm Tông.  

 

Y đến là vì muốn bái Dao Quang Kiếm Thánh làm thầy!  

 

Dao Quang Kiếm Thánh không thu nhận y thì thôi, nhưng cả đám Thánh giả này đều mù hết sao?  

 

Trong mắt y, những người này lẽ ra nên quỳ xuống, cầu xin y gia nhập.  

 

Nghe thật hoang đường?  

 

Tiếc là Hạ Hầu Yên thực sự nghĩ như thế. Y bằng lòng làm đệ tử của Thánh giả, đó là đang cho Thánh giả thể diện.  

 

Cũng giống như trước đây, rõ ràng là tiểu đệ của y vô lý, thế mà y lại chẳng xin lỗi, còn ngang ngược đòi Lâm Nhất giao trả hạt Bồ Đề.  

 

Dựa vào đâu?  

 

Dựa vào việc y là Hạ Hầu Yên, y hạ cố nói chuyện với Lâm Nhất đã là nể mặt rồi.  

 

Ngoài Dao Quang, y chẳng coi bất kỳ Thánh giả nào ra gì.  

 

Kết quả thì sao? Sáu đại Thánh giả, không ai để mắt đến y. Điều đó khiến y suy sụp.  

 

Trưởng lão Tuyệt Trần tức đến nỗi mặt mày u ám, Hạ Hầu Yên này đúng là quá đáng.  

 

Nhưng khi ông ta định lên tiếng, Xích Dương Thánh Quân lại ngăn lại, nhìn Hạ Hầu Yên, trầm giọng nói:  

 

"Tiểu hữu không cần cố gắng tranh chấp như vậy. Ngươi nói không sai, nếu chỉ nói về thiên phú thì không ai sánh bằng ngươi. Nhưng thiên phú không phải là tất cả. Thiên phú có thể quyết định một người đi nhanh đến đâu, nhưng điều quyết định ngươi có thể đi xa đến đâu... sau cùng vẫn là hai chữ "nhân phẩm". Nhân ở phía trước, phẩm ở phía sau".  

 

Xích Dương Thánh Quân nói như vậy chính là chê Hạ Hầu Yên nhân phẩm tồi trước mặt bao nhiêu người. Trước đó nói "không có duyên với Kiếm Tông" đã là đã nể mặt lắm rồi.  

 

Đến giờ phút này, vẫn còn đang giữ thể diện cho Hạ Hầu Yên.  

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên một tia sáng, khóe miệng lộ ra ý cười — hắn bắt đầu có thiện cảm với Kiếm Tông.  

 

Nếu Hạ Hầu Yên mà cũng được chọn, e rằng hắn thực sự chẳng có chút thiện cảm nào với tông môn này.  

 

Nhiều nhất là có chút ân tình, làm tròn bổn phận đệ tử là được.  

eyJpdiI6Iko0cWJwOStjVWFUdU9zb0pleDVzYWc9PSIsInZhbHVlIjoiMkI3Y1lGbnU4VmptVlwvUzdlWXQ1NkRcL05pcUVBYlQ1R1RibHZLZ3ZaSUhINENnSk9JbVUrVndKalBkTGlqMXNHIiwibWFjIjoiMjU1NWI3MDI4NTdmMDlmMzgzOGE5YWQxZDkwMWFiZDg0ZjM0MWVjMjczMzllMTAxNDk5MmM3MjVkMjQ5YWJiZSJ9
eyJpdiI6IkU3cmcwTGpYQW1ibEVoNXFTT2lQUHc9PSIsInZhbHVlIjoiNHJwSk15ZTI1OW5rY2NqZHB5WWoySmZ3VjVnaDNVNURUQ1dQY2VoSmtRUmJFK2owQ3A4K0VSek1tR3B5a2JyZElZMlZjOGpTVVRtWVREVmJ5VndYU2h2Z2FIZVVaXC9nWHR6MjNuNFd1S3ZQTHNyXC84R1RcL0ljaDJ0ZGZnVHdiUTV5MzlSS3hrQllmTEo1SWYyWklxdCtINGVWRGdJdllza2tZYlNMUDByQ3JremJ4QXg4WVJGR0k4TStLdTJXMmVQQ29hbVZBdDJKclIrUFUzVWo0UkZJMUZLeXRMb1lCNDRMbVhGNVFXbFwveGRcL3BvK0ZldEwwODUzU0Nqc3NLS0NoIiwibWFjIjoiNGMzNDg3YThlODM2ZmFjZTFmNzE3NmEzYjlmNDY2ODc1ODMxZTY4MmE5OGE0ZjNmZDBhNDEzMmY0ZTdhMTk2NCJ9

Lời Xích Dương Thánh Quân chẳng khác gì tát thẳng vào mặt y. 

Ads
';
Advertisement
x