Đó là thung lũng u tĩnh, cảnh sắc vô cùng sâu lắng, trong thung lũng, hoa đào nở rộ, cánh hoa trắng tinh không tì vết, tỏa ra hương thơm mê người, mơ hồ có thánh quang quanh quẩn.
Mặt đất khắp nơi phủ đầy cánh hoa, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau, bước chân giẫm lên phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ.
Nhưng cả hai người dọc đường đi không làm vỡ cánh hoa nào, hiển nhiên đã vận dụng thân pháp khi di chuyển.
Nơi này quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ.
“Những cây đào này ít nhất cũng đã có lịch sử ngàn năm rồi nhỉ?” Lâm Nhất quan sát bốn phía, nhẹ giọng hỏi.
Trưởng lão Tuyệt Trần mỉm cười nói: “Đây là cổ thụ Thánh đào, không phải loại đào phàm tục mà người thường thấy, nơi này là động phủ Thánh đào, cũng chính là nơi tiền bối Dao Quang bế quan. Những hoa đào này có thể nở suốt ngàn năm, sau khi hoa rụng, cần thêm một ngàn năm nữa mới kết được quả Thánh đào, ăn một quả không những có thể tăng độ ngộ tính, mà còn có thể kéo dài thọ nguyên cho Thánh Giả.”
Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, quả thật được mở rộng tầm mắt.
Nền tảng của Kiếm Tông đúng là sâu không thể lường, so với các đại tông môn siêu cấp khác, e rằng vẫn có phần vượt trội.
Tuy nhiên, những đóa đào này hiện vẫn còn đang nở, muốn ăn được quả Thánh đào, ít nhất cũng phải đợi đến ngàn năm sau.
Chỉ không rõ là Kiếm Tông, có tích trữ sẵn không.
Tiến vào sâu trong rừng đào, ở trung tâm có đài đá, trên đó bày bút mực và giấy vẽ, có ông lão râu tóc bạc trắng đang cầm bút vẽ tranh.
“Tuyệt Trần, bái kiến Dao Quang sư tổ!”
Tuyệt Trần lập tức quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ.
Đây chính là Dao Quang Kiếm Thánh sao?
Lâm Nhất cũng vội vàng hành lễ, trước đây hắn từng gặp phân thân của tiền bối Dao Quang, nhưng cảm giác bản thể thì hoàn toàn khác biệt.
“Khách khí rồi.”
Dao Quang Kiếm Thánh tùy ý đặt bút xuống, giọng nói sang sảng, hoàn toàn không có chút kiểu cách nào của Thánh Giả.
Lâm Nhất đứng dậy, lén nhìn lên bức tranh, chỉ thấy trên giấy vẽ là mảng thánh văn đan xen bất quy tắc, ánh sáng chói mắt đến mức không thể nhìn rõ vẽ gì.
Nhìn thêm vài lần, hắn phát hiện bên trong mơ hồ có kiếm ý dâng trào, vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Tuyệt Trần, ngươi lui xuống đi, ta muốn nói chuyện riêng với hắn.”
Tiền bối Dao Quang vừa cất lời, chốc lát sau, trong động phủ Đào Hoa chỉ còn Lâm Nhất cùng đối phương.
Lâm Nhất khá căng thẳng, đồng thời cũng lấy làm lạ.
Không phải nói tiền bối Dao Quang đang bế quan sao? Nhìn thần thái và cử chỉ hiện tại, dường như không thấy chút dấu hiệu nào của ông ấy đang đối mặt với sinh tử, thậm chí càng không giống người chỉ còn năm năm thọ nguyên.
Dao Quang Kiếm Thánh quan sát Lâm Nhất hồi lâu, cười nói: “Không tệ, không tệ, đây đã là lần thứ ba ta gặp con rồi! Mỗi lần gặp con, đều khiến cho người khác ngạc nhiên vui mừng, thậm chí đến nay con đã lĩnh ngộ được cả Thần Tiêu Kiếm Ý, năm nay con chắc vừa mới tròn hai mươi thôi phải không.”
Lần thứ ba gặp ta sao?
Sắc mặt Lâm Nhất khẽ biến đổi, nếu hắn nhớ không nhầm thì chỉ mới có hai lần thôi.
Lần đầu tiên dĩ nhiên là tại Phù Vân Kiếm Tông, khi phân thân của tiền bối Kiếm Thánh giáng lâm, đánh lui Thiên Huyền Tử và cứu lấy mạng sống của hắn.
Lần thứ hai chính là hiện tại, vậy lần thứ ba mà tiền bối Dao Quang nói tới là khi nào?
Chuyện này đúng là kỳ quái!
“Tiền bối, thật sự là lần thứ ba gặp ta sao?”
Trong lòng Lâm Nhất tràn đầy tò mò, lập tức không nhịn được mà hỏi.
“Con nên gọi ta là sư phụ rồi.” Dao Quang Kiếm Thánh mỉm cười nói.
Lâm Nhất vội vàng nói: “Con vẫn chưa chính thức làm lễ bái sư, nên chưa quen, mong sư phụ thứ lỗi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất