Bình nguyên mênh mông nay trở thành tử địa, dòng khí loạn lưu đã cuốn sạch tất cả, khiến một nơi sinh cơ bừng bừng biến thành thê lương hoang tàn. Một dòng sông lớn tràn ngập ma khí liên tục bị công kích, thân ảnh trong dòng sông luôn linh hoạt né tránh, không dám đối đầu trực diện với kẻ đang oanh tạc hắc ma thủy.

Nữ hài Sa Đao Hầu giận dữ trước độ trơn trượt của Song Tính Hầu, liền thôi phát thủ đoạn mạnh hơn, đánh cho con sông vặn vẹo đứt khúc. Đôi cánh hồ điệp quạt mạnh, thân ảnh hắc y trong dòng sông đen lao vọt ra, vội vã hành không chạy trốn, lôi kéo theo thân ảnh nhỏ nhắn cầm đại đao truy đuổi.

Đao quang hắc xích gào thét lao tới, Song Tính Hầu chớp mắt đảo hướng khiến công kích đi vào khoảng không, nhưng ngay sau đó vùng trời phía trước nứt toác ra không ít khe hở không gian, phóng thích hàng biển xích đao khí, khiến hắc ma nhân phải chật vật chống đỡ.

 

 

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Song Tính Hầu lẩm bẩm: “Không ngờ lần đầu tiên ta trình diện chiến lực cấp Phong Hầu, lại là cái bộ dáng chật vật như thế này. Cũng may nơi đây không thể câu thông Diễn đàn thượng vị, nếu không con ả kia phát trực tiếp cảnh tượng ta bị giày xéo lên trên đó, thì từ nay ta trở thành trò cười cho cả thiên hạ mất.”

“Đùng!” Vụ nổ kinh thiên bạo khởi, gây chấn động thiên địa, thương khung như muốn sụp đổ, không gian hệt tấm gương mỏng vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ, dẫn tới khí loạn lưu từ hư vô tràn tới như đê vỡ.

Hai thân ảnh bắn ngược ra sau cả ngàn dặm mới có thể dừng lại, thân ảnh cao ráo của Thiên Hận Hầu lơ lửng giữa trời loạn, ánh mắt ngưng trọng, lớn giọng nói: “Bảo Kiếm Môn quả nhiên chịu chơi, đưa cả Tiên khí bán thành phẩm cho ngươi đem theo bên người, không sợ bị vây cướp sao?”

 

 

eyJpdiI6IkJyUGppcVwvdXZRNEZUUTh4eXhWd1ZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikt2WVwvcXBvRWlWWE5jSjRYcjdZbWJYMnhHbVp0bEJnQTVPM3N4Y2xYWkRmMXV4TlwvNGZ3Wmk5S3NqdWFFOFNxRVd0bkZrXC9Fbm5tV3RLZHhoSnlydGphZ3QrXC85QUNOMXdjRzh4WEo2ZHJaenVUaU5HWDd4Uk92MEk0bHJCVHVYcDhmWnRnZUdKXC9rMFwvdmVORHpSRUFNWnl5cTNiTVVpYlJ3TkdSQVBYM3dTZFh0TXN3Z3NSSzhQZ3phYXRtXC9CV2k0aEd0OTFLeXQ0UWVEZUpZc0lHUklLWkFOTjdMU2E5MzFNeGxjYnVMNkZmRWhJWkhtTWZHbmhwUmhmdmczWWNBTUZYYnh5QnFwQnhaaWtiS0Zkam1zbGNFdWhQNUpWRnNcL3EzVnlnWUwwREtlem95SXRJQUFGUjU4QmJ6blhBQkxkemVWSytsUmZWOER4MENWclZDYjVoV3F3MDFMUlVsNWpaOWJWS2pJQmFDWXZzWG9lMXZoY2l3a1o4cFhIYTNiZkw0Y2tqNmtodmJGUWNZR2VWMSttZk91UWhLSnJkYUgxelNNT2xGK0xoZ2hxSFViK2tvSWZOYW5NWk9Tb0kwbVwvdWw4VWtBbENUMVwvQTdlZEVrYzJrXC91dkVNSzNZdCt0dnU4QlJBNTRcL1JwSUhvUUFxbU9wVGxRQ0R4dUF5YU1IVmJpc3dla3RQYWtlXC9XbUk1N2xyVDA0YmJGbFVvTWxTemtLaENVVDFGZVhuVVlpOGpxMStoakk1QjJyXC9QZGY1b2lxV2ViaXBGMkZJVjRUUGVmXC9RMmhlcjQxVEdxZDBZMVIzNmNJb3Z0VG1jM2lCOG8zTGo3TWlIUG9ubGFQUjN1S1d2dmRkSXJ2QUdmVFRlQ0ZQRzU1NHdiNUN5NE5IQWgxWUVuSXc3WlA5blZKS0M3K2VvT09zMmpJVGdjOHZLWXRjRDYzZVpua1VpWDA5T2RnM3pCQkJOa3d1em5wdEhnWW1wWEVvWnoyaGJ2OVVDOFpQZmFwOWVZeDRhZkNWMWs3MmU5dzYyREl0bFwvcTcxZ1wvUjFzcUVsK24wT2dzWDlqNXFTMVVkdnN1bEpzamsyVHFlSEhQWVA3Q0taUU1SQ2tMVEF6ZkhLVWdJdHIxS0kxRnBTdlc4eVN5azJjWmlFckVIa3dYYmxMYXNrMnZPaXcwTzM4Nmw3QlwvY1NoV25qTms0NFcxMVA1Z2NqVVBMaXZGZlVCNTdCTUVhdHpvREhJOEpMMHh6SnZab3FyYnBUN0R1VnAyODZybUlxRFBURzZ4Q1pUTXdOZ0dxemFpaTcyNVAzYjBvSTlveUY0R0RIV2hlc2NnczlDejdrVUVpcGFTeStMTFVLSlZKNkV4Yzl2b1JBdkV0OXVuZzhmUEo0XC9pRmR6bjRpcks4ZWRDOWY0OUNVZjBLRmsrb2pTdDNMVHVJOU5HSFVLVFwvaDFBOVNNNEZXaGxyWHdtR2pzblJ6S0h6b0k3a0UzM0d2Y1FYd0R4VTJGVE5IcG9HSzI3NWNqWm11ZWh1ZG4yTG16RTZTXC8weDJyZVlWdTM5Y3FxUnAzWHhOVW9WV3QwY1gyZER6dHYyUjhIbW1XM2hUVlhFZFlscFpZaU5lRDBUc3NtZjJLcFNHdUdjem1jSWRqeDhTXC94bVlnMWh6QWg2ZFAxR3lYWFdZdHk5ZkMzblJwcUU3YnZhaVwvZ3RZb21aXC9vQ3RcL0g1NDR0Z2FzeXdzbW81OWNiT2FHNEpVUitvYXpuaXhsY2RvQVZlMVN1a1JZWU85aUZHN0poanlzSmx4NG9PNVQ1bkNmSWdycG1NQ2EzVGpVUFpsdHVPXC9zampyd2RZbzVkUXlGWHNZWFIrcWpIQ3lNanFtOGxydEFVUzFNbVVCbVJGQTk0UlFkZTM5U0N6emhYaHNvUFwvT1hJM3ZhaXB6aTFFT2c4TnpoSWN5UmRzbE5NOFV1aWVqSkNtZkFpWUtYRkJrZ21Gc2o4RnJUVTVqbDZTb253aElvVEZBTmxydUFcL3dHMXRHR2sxUEJuMnNvVnpVRVdRMVdVQTZraWFEa2wxZWkwemdoZ25XU3ZLMWN4VGFrbkkrTXEwNzlOY1NnM0JtZ1NYRjVsOTVoZXNFK0tUS2IxVDJhcXBHclZEMElPWVp5YTRHaVdHbmtEdWNnSjBiSnRhSExKeHBscVBrTStORFBnZ1dcL1d1ZDFPaFFTcEdXajNxMjY4MDdlWmlXZTJqbldlczJxT1FMaXNZamJaVkE4OUV4empBMXBCeElcL1A1SXd1RkJoQ0FQQndhWnNpekE4N3BpeVhuaUp6ZktLeG5IMEptU2JBTTFlN2JrVmhcL1FwVUh3ZmR3SytWRk5zZU8xVzhsRCtlOTgxK1U3QzRkYnVlZzBJM2ZOS1p6MTdsRWFPc3pCQTVOV3RRTUw1SEtSVGhLSVA5ZnNCZldRR3pcL3NZWTVYXC9sMjg5Z3lhbjlhamowZnlYcDVzNVdvQktyc0V4a3BvcHRTZ2xFNkIxcUF5STBvcGEzekd5MG1zWEdxcW5JcVo2QjNpcGFOZHpIRG5OcGZpcWNyXC9iQjczbmRlTlY0clZxMjU4RHdSaU9KYld0U202S1hNNDFOdVdTZHlZbVRjTmttbEJPVFFXZ3p3Q292QWdJQk1uUWVPeERnb0o3VEFUMXdJWElIOWpBdTg0b25ZSHFJZ2VXakhsenhGbERPWFwvTnk5dmM9IiwibWFjIjoiZmE5ODVlZDk5NjcyODY5NTJhMjQ4MTc3ZmE4OWJiYWI0NDRkMTg5M2JiNjE0OWZmYmZmNDNjYWIyY2Q3N2EwYiJ9
eyJpdiI6InVZS1g0dEwzUlYzT2xLaVVDMHdueHc9PSIsInZhbHVlIjoiVUlwczdkdWJuOG9VQmNFNGtlSWpWY09YUGV4RkJnU1o2R3UzUUxPZGxDMytNa2dLSHB3QWxZZnZtNHllM3lQVVpSbUNYb2M3UWg0eGlOVERWY2xPM0poS1RxXC9wWW5vdHlMTnA3c0RWYUwwPSIsIm1hYyI6IjI3ZjMwZTgzMzJjOWE1YTQ3MzNhZjg5YTlhZmJjYzFiMGExNjdjMDhiZDY2ODFiM2YwMWI4MjgwMmM5N2UxYjkifQ==
Thiên Hận Hầu hừ lạnh, quanh thân xuất hiện ba món bảo cụ Thiên giai, vô số trận pháp nổi lên, dùng bảo cụ làm hạch tâm tạo thành một chuỗi đại trận, chống lại thế công bàng bạc hạo đãng của kẻ địch. Nàng tự tin đáp: “Có bao nhiêu viện binh ngươi cứ gọi hết đến đây, đến một tên ta chém một tên, đến hai tên thì ta chém cả hai!”

“Là chính miệng ngươi nói vậy đấy con ả khốn kiếp!” Thế công của Thất Kiếm Hầu ngay khi tiếp xúc với thần thông chống đỡ từ Thiên Hận Hầu, liền khiến nơi đây bị càn quét một lần nữa, cả một khu vực rộng mấy ngàn dặm chân chính bị hủy, chẳng còn một thứ gì ngoài không gian trống trơn.

Ngược lại với tràng cảnh chấn động bên đó, vùng biển nơi A Diệt đang hoạt động lại phi thường bình yên, chẳng có một thứ gì có thể uy hϊếp tới hắn. Lúc này hắn đang ở bên trong một di tích dưới đáy biển sâu, gần đó còn có thiếu nữ Dương Như Âm và nam tử Phong Háo Thắng.

Đã qua một thời gian không ngắn kể từ khi họ tới đây, khắp nơi tại vùng biển này ba người họ đều đã đi qua, chỉ còn sót duy nhất di tích này. Sau khi cho hai mộc linh kia tận mắt nhìn qua đá dẫn đường, A Diệt mới triệt để giải được mối nghi trong lòng họ, dù sao đây cũng là nhiệm vụ được Thiên Hận Hầu giao phó.

Bên trong di tích dưới đáy biển rộng gần trăm dặm, phạm vi không thua gì phúc địa Nhất Đại trong tay A Diệt. Vì ở sâu dưới biển áp lực nước rất lớn, nên nhóm ba người hoạt động không được linh hoạt, thần thức cũng bị hạn chế trầm trọng, ảnh hưởng tới tiến độ tìm kiếm báu vật.

Ba thân ảnh tách ra mỗi tên bơi về một hướng, ai nấy đều nhặt nhạnh được vài vật có giá trị, nhưng cũng chẳng phải quá chân quý. Họ Diệt vừa dùng thần niệm dò xét vừa đưa mắt quan sát hình điêu khắc trên những bức tường, hắn nhìn ra những hình ảnh này nói về trận chiến đa chủng tộc từ tận thời thái cổ.

Rất nhiều câu chuyện, rất nhiều sự tích, rất nhiều truyền thuyết, đều được truyền tải đến đời nay nhờ những hình điêu khắc ảo diệu trên các vách tường. A Diệt hoài nghi liệu vật quý nhất trong di tích này có phải là những hình điêu khắc hay không, thế nên bơi đến đâu hắn cũng ghi lại những hình ảnh trên vách tường vào ngọc giản.

Cho đến một khu vực tối tăm trong góc nhỏ, thần sắc A Diệt kinh hãi nhìn lên bức tường trước mặt, miệng hắn thì thào: “Sao cổ tích Thái Nhật thần tự do lại được điêu khắc ở trong đây? Rõ ràng đó chỉ là một câu chuyện dân gian trong giới phàm trần thôi mà?”

Trong lúc hắn đang loạn nghĩ, thì giọng nói của Ma Quân sau thời gian dài vắng bóng đã vang lên: “Ngươi đừng nghĩ đây chỉ là một câu chuyện dân gian bình thường, khắp nhân giới rộng lớn câu truyện này đều truyền lưu trong giới phàm tục, chứng tỏ nó không đơn giản đâu.”

A Diệt nghe vậy vô thức gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra bộ truyện cổ tích này thực sự không đơn giản chỉ là truyện trong giới phàm trần. Nhớ lại, từ nhỏ hắn đã biết về nó, hắn còn mượn cuốn truyện này từ một đứa nhỏ đồng lứa sống tại ngôi làng dưới chân núi, rồi cùng tiểu muội đọc hết trong một ngày.

Sau này khi trở thành nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh có thể đi lại khắp Phần Quốc, hắn đã phát hiện không ít nơi phàm tục có lưu truyền bộ truyện này, nhưng hắn cũng chẳng mấy bận tâm, vì câu chuyện dân gian có thể lưu truyền khắp quốc gia, cũng không phải chỉ có một.

Nhưng cổ tích truyện Thái Nhật thần tự do lại khiến hắn cả kinh sau đó, vì khi hắn đi qua cổng không gian đến Nhân Yêu Đại Lục, vùng đất cách địa phương cũ cực kỳ xa, vậy mà câu chuyện này vẫn truyền lưu, đa số phàm nhân đều đã từng đọc qua bộ truyện này. Khi hắn chú tâm kiểm tra, liền phát hiện toàn bộ Thú Loạn Vực đều có sự hiện diện của bộ truyện.

Nội dung truyện cổ tích thần tự do Thái Nhật, đại khái nói về một tên thiếu niên còm nhom luôn có gương mặt tươi cười vui vẻ, đem niềm vui tới cho tất cả mọi người. Trải qua nhiều gian nan vất vả, hắn đã thức tỉnh một sức mạnh vô thượng, trở thành thần mặt trời, với mục tiêu giải thoát cho toàn bộ sinh linh bị cầm tù trên thế gian, giúp thương sinh biết thế nào là tự do thực sự.

Bộ truyện này là niềm hi vọng cũng là động lực cho những kẻ mang phận làm nô bộc, những người bị cầm tù, các phàm nhân bị nguyên sĩ đàn áp. Ngay cả nguyên sĩ khi lâm vào cảnh bị bắt trói, trở thành người hầu kẻ hạ, thì cũng có không ít kẻ tin vào câu chuyện này, mong ước thần tự do Thái Nhật sẽ xuất hiện cứu giúp bản thân.

Đây là một loại tín ngưỡng của phàm nhân, dưới sự lộng quyền của nguyên sĩ cao cao tại thượng, phàm nhân sâu kiến không thể phản kháng, chỉ có thể cầu nguyện với thần tự do, hi vọng vào một câu chuyện cổ tích không có thật.

Tu hành giả phần lớn đều coi thường mấy cái truyện cổ tích đó, vì quả thực chúng rất viển vông, thế giới tàn khốc đâu thể nào tốt đẹp như trong truyện được cơ chứ. Nhưng hiện tại A Diệt đã không tránh khỏi tâm động, vì trên vách tường trước mặt hắn, có khắc họa về câu chuyện thần tự do Thái Nhật, phiêu lưu khắp thế gian, giải cứu mọi sinh linh đang bị giam cầm.

Hắn lặng lẽ lưu lại hình ảnh trên vách tường vào ngọc giản, sau đó tiếp tục bơi tới những khu vực khác. Dưới đáy biển có rất nhiều dòng khí loạn lưu cỡ nhỏ, nên việc câu thông với không gian bên trong giới chỉ là không khó, sau một hồi hoạt động hắn đã thu hoạch được kha khá vật mang giá trị tầm cỡ.

Khi bơi vào một gian thạch thất nhỏ, hắn phát hiện một tòa cổ trận xa xưa, tuy bị hư hại không ít nhưng vẫn hoạt động. A Diệt liền thể hiện trình độ pháp trận đại sư của bản thân, thử qua dò lại mấy chục lần, đập đi xây lại không biết bao nhiêu trận pháp phá cấm, sau nửa nén nhang mới thành công phá giải cổ trận.

Việc đầu tiên hắn làm là thu lấy tàn trận vào giới chỉ, phải biết trận pháp này là cổ trận thời xa xưa, rất có giá trị tham khảo. Sau đó thân ảnh đáp xuống kế bên chiếc rương cổ được cổ trận bảo vệ, khẽ phất tay khiến nắp rương bung ra, ánh mắt hắn vừa nhìn tới vật duy nhất nằm gọn trong chiếc rương, đã ngay lập tức giật bắn người.

“Đây... đây là Nến Nhật Quang... thứ có thể đốt lên ngọn lửa thái cổ!” Tên thanh niên lắp bắt, ánh mắt lộ rõ sự khó tin, hai tay vội cầm lấy chiếc nến lên xem xét, qua một hồi liền nuốt một ngụm nước bọt nói: “Chẳng lẽ truyền thuyết thần tự do Thái Nhật thực sự tồn tại? Nến Nhật Quang này chính là vật dụng hàng ngày của thần tự do, trong truyện thường nhắc tới...”

Ma Quân lên tiếng: “Ngươi bình tĩnh lại đi, ta cảm giác có huyền cơ gì đó, quả thực truyện cổ tích thần tự do Thái Nhật không tầm thường... Ngươi nhớ cảnh tượng hai ta trông thấy khi xưa, dưới mạch nước ngầm trong động quật tại vùng chiến trường giữa Phần Quốc và Tà Quốc chứ?” (Đoạn cuối chương 198)

Thân thể A Diệt khựng lại, ký ức bị phủ bụi trong đầu dần được lật lên, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế xuống, hắn hỏi: “Sao tự dưng ngươi lại nhắc tới chuyện đó?”

Thanh âm trong đầu đáp: “Ta cảm thấy thần tự do Thái Nhật cùng tồn tại ở nơi đó có liên qua tới nhau... nhưng thôi không nói chuyện này nữa, vũng nước sâu lắm hai ta tốt nhất không nên dây dưa tới!”

Gật đầu, hắn cố quên đi sự chấn động trong tâm hồn, tuyệt đối không nhớ lại hình ảnh năm xưa đã vô tình trông thấy nữa. Họ Diệt thu cây nến vào giới chỉ rồi rời khỏi khu vực này, bơi tới những nơi khác tiếp tục tìm kiếm chỗ tốt.

Ads
';
Advertisement