Chương 1026: "Trận chiến" lần ba

“Ta thật sự không biết nên nói ông ngông cuồng hay ngu dốt nữa!”

Dứt lời, Mục Vỹ giơ tay, hàng loạt tiếng động vang lên.

Uỳnh…

Ngay sau đó, thiên hoả dưới chân Mục Vỹ đã tách thành ba rồi bay tới chỗ Lâm Chính Anh!

“Ông phải biết thiên hoả là vật chí thánh chí linh trên đời, là đứa con của tạo hoá. Hoả khắc Mộc, mà thiên hoả của ta còn khắc chế được chân hồn của ông nữa!”

Lúc này, Lâm Chính Anh đã hoàn toàn hoảng loạn.

Nguyên tắc không gian mạnh mẽ của ông ta không thể khắc chế được Mục Vỹ, ngược lại hắn lại có vô vàn thủ đoạn, đúng là một tên quái lạ!

Hắn có những ba thiên hoả.

Thứ khiến ông ta cảm thấy sợ hãi nhất là Phệ Hồn Tâm Hoả, bởi nó có thể cắn nuốt toàn bộ chân hồn của võ giả.

Một khi mất chân hồn thì ông ta chết là cái chắc!

“Mục Vỹ, ngươi không được giết ta, không được!”

Lâm Chính Anh nhìn Mục Vỹ rồi rít lên.

“Không được giết ông ư?”

Mục Vỹ thờ ơ nói: “Ban nãy ta cũng đã nói như vậy, nhưng ông vẫn muốn giết ta còn gì?”

“Ngươi không được giết ta. Núi Huyền Không chuẩn bị ra tay với Huyết Minh của ngươi rồi, họ đang muốn kết hợp với nhà họ Lâm ta. Nếu ngươi giết ta thì nhà họ Lâm sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Mục Vỹ xua tay rồi cười lạnh nói: “Ông nói như thể nếu ta tha cho ông thì nhà họ Lâm sẽ không tham gia nữa ấy!”

Dứt lời, Mục Vỹ không buồn nghe Lâm Chính Anh càm ràm nữa mà vung tay lên, ngọn lửa lan ra, ngay sau đó chỉ còn lại tiếng kêu la thảm thiết của Lâm Chính Anh vang vọng trong không gian vô tận.

Lần này không chỉ có cơ thể của ông ta, mà cả chân hồn cũng đã tiêu tan.

Thấy Lâm Chính Anh đã hoàn toàn biến mất, Mục Vỹ vội ngồi xếp bằng xuống.

Hắn liên tục thi triển Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, Vạn Cổ Huyết Điển và kiếm tâm nên đã tốn quá nhiều sức lực.

Về phần Tiêu Doãn Nhi, cô ấy ôm khư khư quả trứng rồng rồi tập trung quan sát xung quanh.

Trước đó, cô ấy đã vào đây nhờ tấm bia mộ, nhưng lại không chú ý Lâm Chính Anh đang bám theo phía sau.

May mà hình như Lâm Chính Anh đã lên kế hoạch và muốn tự tay giết hai người họ nên không gọi thêm những người khác đến.

Nếu không, Hàn Doãn mà đến đây thì họ sẽ trở tay không kịp mất!

Hai canh giờ sau, Mục Vỹ mới tỉnh táo lại.

Lúc này, sau khi chắc chắn xung quanh gần như không còn nguy hiểm gì, Tiêu Doãn Nhi cũng ngồi xuống rồi bắt đầu tu luyện.

Thấy Tiêu Doãn Nhi khép mắt lại, hàng mi dài rủ xuống, chiếc mũi cao thẳng tắp cùng gương mặt xinh đẹp có nét thánh thiện.

Mục Vỹ kéo Tiêu Doãn Nhi ôm vào lòng rồi hít hà mùi hương thanh mát đó, dường như không thể kiềm chế được nữa, đôi tay hắn bắt đầu có những hành động quá phận.

Mấy năm qua, dù thi thoảng Tiêu Doãn Nhi có tới đảo Lạc Hồn, nhưng hắn luôn bận rộn xếp đặt đại trận và cấu tạo của Huyền Minh Tru Tiên Trận nên mỗi khi đến, cô ấy chỉ đứng cạnh lặng lẽ quan sát hắn làm việc.

Lúc này, Mục Vỹ đang trào dâng dục vọng.

Hắn biết rõ nguyên nhân chủ yếu là dó hắn hoá rồng!

Loài rồng vốn có bản tính phóng túng, đi đâu cũng thích làm chuyện càn rỡ. Dường như bây giờ, huyết mạch và sức mạnh trong cơ thể Mục Vỹ đã được Thần Long củng cố thêm, vì thế đương nhiên hắn càng thèm muốn phụ nữ.

Huống hồ Tiêu Doãn Nhi lại đang ở đây, hơn nữa hắn đã nhận định cô ấy là người phụ nữ của mình thì sao phải đắn đo gì nữa.

“Bảo sao… Dao tỷ và Tâm Nhi đều nói huynh là… là…”

“Là gì?”

Mục Vỹ cười hỏi.

“Là đồ háo sắc! Muội thấy ban nãy chắc huynh chỉ giả vờ bị thương thôi đúng không, sau đó ra tay nhân lúc người ta không đề phòng!”

Tiêu Doãn Nhi đỏ bừng mặt rồi hừ nói.

“Được rồi, muội không muốn thì thôi vậy!”, Mục Vỹ chán nản nói.

“Không…”

Tiêu Doãn Nhi lắc đầu rồi ngại ngùng nói: “Muội cũng muốn được như hai người họ!”

Mục Vỹ cười hớn hở nói: “Đương nhiên, nhưng nếu muội muốn thành thục được như hai cô ấy thì phải cố gắng học hỏi nhiều vào!”

“Học gì cơ?”

“Muội nói thử xem!”

Nói rồi, Mục Vỹ lập tức bổ nhào tới như một con sói đói khát.

Nhưng dẫu sao Tiêu Doãn Nhi cũng không rành chuyện nam nữ, dưới sự dẫn dắt của con cáo già Mục Vỹ, trận đại chiến theo lối riêng của hai người lập tức diễn ra.

Hai người quấn lấy nhau rồi hoà làm một trên bãi cỏ sặc sỡ hoang vắng, những chấm đỏ tươi hoà cùng tiếng rên rỉ vụn vỡ.

Một lúc lâu sau, khi một tiếng gầm trầm thấp vang lên, trận đại chiến đã kết thúc.

Hai người dựa sát vào nhau trên bãi cỏ.

Ads
';
Advertisement