Ở phía bên kia, Tập Lung và Bạch Tình Thiên liên tục gây ra những cú va chạm long trời lở đất.

Những cú va chạm ấy làm đồng cỏ hóa thành cát bụi đen sì, mặt đất chấn động dữ dội.

Cuộc chém giết đã bắt đầu.

Hàn Doãn qua lại giữa biển người để nhắm vào những đệ tử Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt và ra tay giết chết nhân lúc họ không phòng bị.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng mười của ông ta rành rành ra đó, các đệ tử chẳng có cách gì cản được thế công của ông ta nên chết ngay tắp lự.

"Ha, không phải Mục Vỹ thích đánh lén lắm sao? Ta sẽ cho hắn biết đánh lén Hàn Doãn ta đây sẽ nhận lấy hậu quả gì!"

"Nằm mơ!"

Giữa lúc đó, Tần Mộng Dao phi thân tới với đôi cánh băng lam ở đằng sau. Cánh khi duỗi đạt chiều ngang khoảng ba mét. Với phông nền là đôi cánh, vẻ thánh khiết nơi cô được tôn lên đẹp hơn bao giờ hết.

"Năng lực của thần phách Băng Hoàng! Tần Mộng Dao, ban đầu cung chủ muốn rút đi sức mạnh thần phách của cô để luyện hóa, làm bàn đạp cho bí tịch vô thượng của Cửu Hàn Thiên Cung ta. Khi đó, núi Huyền Không sẽ chẳng là cái thá gì cả!"

"Nhưng tất cả mọi thứ đều đã bị Mục Vỹ đạp đổ! Hắn đáng chết!"

Tần Mộng Dao nói một cách ngạo nghễ: "Huynh ấy có đáng chết hay không không tới lượt ông nói. Ông mới là kẻ đáng chết!"

"Nghe nói phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung Hàn Doãn có võ công cao cường, đã tu luyện đến tầng mười của cảnh giới Vũ Tiên, không ngờ một người như vậy lại thích lên mặt hậu bối. Ta đấu với ngươi xem thế nào!"

Một tiếng cười lớn vang lên. Một bóng đen thình lình lao ra và phóng những cái vảy về phía Hàn Doãn làm phát ra những tiếng động liên hồi.

"Ngươi là ai?"

Thấy người đột nhiên xuất hiện, Hàn Doãn cảnh giác nhìn Hắc Lân chòng chọc, hừ lạnh.

"Ngươi không cần biết!"

Hắc Lân phóng toàn bộ những chiếc vảy đang cầm tới chỗ Hàn Doãn như phóng phi tiêu.

"Tiểu nha đầu, đừng nhìn nữa, nhanh đi giúp người Huyết Minh cô đi!"

"Được!"

Tần Mộng Dao hoang mang nhìn Hắc Lân.

Cô chưa gặp người này bao giờ!

Lẽ nào lại là người của điện Khổ Thiên?

Nếu như ông ta thật sự thuộc điện Khổ Thiên thì căn cơ của thế lực này đúng là sâu không lường được.

Trước đó là Nhậm Cương Cương, bây giờ là nam tử áo đen này, thực lực của hai người họ phải gọi là kinh khủng, nhất là nam tử áo đen. Ông ta có thể đối đầu với mấy trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không cùng một lúc.

Đa phần trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không đều có cảnh giới Vũ Tiên tầng mười, ai nấy cũng nắm giữ sức mạnh to lớn, đã thế còn là lão quái vật nghìn tuổi.

Tần Mộng Dao bay tới, không nghĩ ngợi gì nữa.

Trước mắt, số lượng võ giả của Cửu Hàn Thiên Cung và núi Huyền Không vượt xa Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt. Rất nhiều đệ tử cần cô tiếp viện.

Tình thế tức thì trở nên rối ren.

Bạch Tình Thiên và Tập Lung đều là trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không nhưng Tập Lung bị núi Huyền Không hãm hại. Kẻ thù gặp nhau, ai nấy cũng muốn băm vằm đối phương.

Tại một bên khác, Vỹ thánh sử ra tay với Huyền Ngọc Đức một cách tàn nhẫn.

Cứ như giữa hai người có mối thù giết cha vậy.

Điều này làm Huyền Ngọc Đức chẳng biết nói gì.

Về phía Hắc Lân và Hàn Doãn, so ra thì hai người này trông giống thăm dò hơn là đánh nhau.

Hắc Lân có thương tích từ trước, chỉ mới chữa trị được non nửa nên không dám lơ là trong khi đối đầu với Hàn Doãn.

Hàn Doãn thì cực kỳ e ngại nam tử áo đen bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Có điều dường như người này không dùng hết sức, chứ không thì có lẽ ông ta đã bị hạ đo ván từ lâu rồi.

Nhưng Hàn Doãn đâu biết Hắc Lân bị thương nên không dám tấn công quá dồn dập.

Hắc Lân đang đợi xem rốt cuộc tiểu tử Mục Vỹ định bày trò gì.

Cuộc chiến mãi vẫn chưa kết thúc, hai bên mắc kẹt ở thế giằng co.

Mặc dù đệ tử núi Huyền Không đang chiếm ưu thế nhưng đối thủ của họ là Huyết Minh và những người từng thuộc núi Huyền Không.

Trong trận chiến quyết liệt này, hầu như ai trong Huyết Minh cũng ra sức chiến đấu, dù có phải liều mạng cũng muốn kéo đối thủ làm đệm lưng cho mình.

Lối đánh nhau đầy điên rồ ấy khiến đệ tử núi Huyền Không sởn gai ốc.

Soạt soạt soạt...

Giữa lúc đó, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

"Ha ha, Bạch huynh, Huyền huynh, cần giúp gì không!"

Ngay lúc mấy tiếng kêu vút kia truyền đến, vài ba bóng người cũng đồng thời đáp xuống và gia nhập cuộc chiến của hai bên.

"Chu Thiên Sinh, ông tới đúng lúc lắm!"

Huyền Ngọc Đức mừng rỡ: "Giết sạch tàn dư Huyết Minh đi, tất nhiên những kẻ thuộc thánh địa Huyền Nguyệt cũng không được bỏ qua!"

"Dễ như ăn cháo!"

Chu Thiên Sinh vừa nhảy xuống đã lao vào chém giết.

Có quân của nhà họ Chu gia nhập, võ giả Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt chịu nhiều áp lực hơn bao giờ hết.

"Chết tiệt!"

Cảnh tượng này làm Tần Mộng Dao nhỏ giọng mắng, nét mặt đầy lạnh lùng.

Nhà họ Chu, núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung, ba thế lực lớn này đúng là vô liêm sỉ.

Chu Thiên Sinh tiến thẳng tới chỗ Tần Mộng Dao với ánh mắt giễu cợt.

Một tên thanh niên đứng sau ông ta bước lên một bước, nhìn Chu Á Huy đang ra sức chiến đấu giữa biến người.

"Chu Á Huy, khà khà, nhà họ Chu không còn là nhà họ Chu của ngươi nữa rồi!"

Chu Dục tiến tới, trường kiếm rời vỏ lia thắng đến Chu Á Huy.

Giờ phút này, y đang bị bốn người bao vây nên không thể đề phòng phần lưng. Khi trường kiếm sắp sửa đâm vào lưng Chu Á Huy và lấy đi tính mạng y, một tiếng cười lạnh lùng bất ngờ truyền đến.

"Chu Dục, sao nhà họ Chu ai cũng thích đánh lén thế?"

Sau giọng nói trào phúng ấy, Chu Dục thấy một bóng dáng hiện ra trước mặt mình như một bóng ma.

Người nọ chém một nhát. Ngay sau đó, gã phát hiện khung cảnh trước mắt bị đảo lộn.

Đầu của Chu Dục đã lìa thân và bị một nhóm lửa phủ lấy. Linh hồn thật của gã đã bị thiên hỏa đốt cháy.

Hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy là trường kiếm mình đang cầm theo phản xạ chém vào bóng người bất ngờ xuất hiện ấy. Tuy nhiên, nó bị chặn lại ở phía trước người đó một cách dễ dàng!

Ads
';
Advertisement