Chương 1076: Nguy cơ ập xuống
“Chưởng môn!”
“Phụ thân!”
Các trưởng lão và đệ tử hạt nhân của Thiên Kiếm Sơn đều tỏ vẻ lo lắng.
Thiên Ngọc Tử là chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn, đồng thời đã lĩnh ngộ kiếm tâm Khô Diệt nên có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, ông ta đang phải bảo vệ đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong, còn đại trận hộ sơn thì đã bị phá vỡ rồi.
Mà hiện giờ, quân địch đã vây kín xung quanh Thiên Kiếm Phong, nhìn trận doanh từ các phía thì có thể thấy là võ giả của nhà họ Kim, Lâm, Thạch và Chu.
Phía trước đội quân ở khắp các phía là những bóng người đi đi lại lại vội vã.
“Ngũ trưởng lão!”
Trưởng tộc Kim Ân của nhà họ Kim nói: “Ta thấy đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta bắt đầu được chưa?”
“Trưởng tộc Kim vội vã thế mà làm gì! Ta thấy Thiên Ngọc Tử vẫn có thể trụ được thêm một lúc nữa, cứ để ông ta cầm cự tiếp đi”.
Người lên tiếng là trưởng tộc Lâm Động Thiên của nhà họ Lâm.
“Đúng vậy!” trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch cũng nói: “Thiên Ngọc Tử là một người rất bản lĩnh, ông ta đã thu nhận Mục Vỹ vào Thiên Kiếm Sơn, giờ ông ta gặp nạn, sao Mục Vỹ không tới giúp cho được?”
Thạch Phá Thương nhìn lên phía trước rồi hét to: “Thiên Ngọc Tử, suốt một đời vang danh, có khi nào ông từng nghĩ sẽ có ngày thất bại như hôm nay không? Ông có nghĩ mình sẽ thất thế như này vì tên Mục Vỹ đó không?”
“Thạch Phá Thương, lão già khốn kiếp nhà ông cũng chỉ dám khua môi múa mép ở đây thôi!”
Thiên Ngọc Tử đứng bật dậy rồi gào lên từ một khoảng cách xa: “Hôm nay, dù Thiên Ngọc Tử ta có chết thì Thạch Phá Thương ông cũng đừng mơ sống sót được!”
“Lấy trứng trọi đá, không biết tự lượng sức mình!”
Thạch Phá Thương hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Ba vị trưởng lão bớt giận!”
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn mặc áo bào đen đã bước tới rồi ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
“Chuyện chưa đến hồi kết, đương nhiên Thiên Ngọc Tử sẽ không chịu nhận thua!”, ông lão mặc áo bào đen đó cười nham hiểm nói: “Lần này, Thiên Kiếm Sơn bị tiêu diệt, nhà họ Chu ta chỉ hỗ trợ thôi, chủ yếu vẫn là ý chí của ba gia tộc lớn các vị, ta mong ba vị hiểu được điều này”.
“Đương nhiên sau khi kết thúc mọi việc, nhà họ Chu ta sẽ không tranh giành một chiến lợi phẩm nào!”
“Chẳng thế còn gì!”
Trưởng tộc của ba gia tộc lớn nhìn ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn của nhà họ Chu rồi cười lạnh.
Lần này đúng là ba gia tộc lớn bọn họ là chủ lực, nhưng nhà họ Chu đã tham gia cùng rồi thì sau này muốn chối cũng không được.
Đương nhiên họ biết nhà họ Chu thoái thác trách nhiệm như vậy là vì sợ Mục Vỹ lên cơn điên tới trả thù.
Nhưng chỉ là một Huyết Minh thôi mà, họ không sợ.
“Thiên Ngọc Tử, dù ông muốn chết, nhưng hãy hỏi những người ở bên cạnh mình xem họ có muốn như vậy hay không!”, Kim Ân lại nói: “Lẽ nào ông muốn họ chết cùng ông sao?”
“Lão già chết tiệt Kim Ân này!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, người lên tiếng chính là Chu Tử Kiện!
“Hầu hết người của Thiên Kiếm Sơn đều tu luyện kiếm pháp, chúng ta đều mang ý chí của một cường giả nên chẳng hề sợ chết đâu. Lão già thối tha kia, hôm nay nhà họ Kim ông phải trả món nợ máu này!”
“Trả?”
Kim Ân cười lạnh nói: “Ai tới giúp các ngươi đây? Mục Vỹ ư? Huyết Minh của hắn đã đắc tội với núi Huyền Không, thân mình còn chưa lo được, hắn không rảnh quan tâm chuyện của Thiên Kiếm Sơn các người đâu. Lần này, ba gia tộc lớn chúng ta sẽ dồn hết sức lực để tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn, hai cha con các người chờ chết đi!”
Dưới núi vang lên tiếng cười lớn.
Bốn gia tộc lớn hợp sức nên số lượng võ giả lên tới cả mấy chục nghìn người, Thiên Kiếm Sơn đã bị vây không một kẽ hở.
“Haizzz…”
Thiên Ngọc Tử nhìn đoàn quân phía dưới, lại ngước lên nhìn ánh lửa quanh núi rồi thở dài thườn thượt.
“Cha!”
“Tử Kiện, ta bảo con đi, sao con còn ở lại làm gì!”
“Con không đi đâu hết!”
Chu Tử Kiện kiêu ngạo nói: “Nếu đến cha mà con còn bỏ ở lại thì còn là kiếm khách gì nữa. Năm năm qua, con cố gắng nỗ lực trở thành đệ nhất Song Thủ Kiếm ở tiểu thế giới Tam Thiên, chẳng lẽ đó chỉ là hư danh thôi sao?”
“Nói hay lắm!”
Thiên Ngọc Tử vỗ vai Chu Tử Kiện, sau đó vừa định nói gì đo thì chợt có một tiếng động vang lên.
“Mục Vỹ!”
“Vỹ huynh!”
Trông thấy bóng người bất ngờ xuất hiện ở đại điện, mọi người đều sững sờ.
Bên dưới núi đã bị vây kín, đến một con ruồi cũng không bay lọt, vậy Mục Vỹ vào bằng cách nào?
Hơn nữa, trên Thiên Kiếm Phong còn có đại trận hộ phong, đến người của bốn gia tộc lớn tạm thời còn chưa phá được, mà Mục Vỹ lại im hơi lặng tiếng vào đây rồi.
“Chưởng môn! Tử Kiện!”
Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi chắp tay.
Năm năm qua, Chu Tử Kiện thường xuyên qua lại giữa Thiên Kiếm Sơn và đảo Lạc Hồn, hai nơi này có quan hệ rất mật thiết với nhau.
Thậm chí có thể nói Thiên Ngọc Tử đã cho Mục Vỹ rất nhiều đề xuất trong việc quản lý và phát triển của Huyết Minh.
Kiếp trước, dù Mục Vỹ từng nắm trong tay một Vỹ Minh vang danh thiên hạ, nhưng hắn phải thừa nhận một điều rằng nếu không nhờ có bốn đại hộ pháp và sư phụ mỹ nữ thì chắc Vỹ Minh đã bị hắn cho xong đời từ lâu rồi.
Bởi hắn thật sự không rành phương diện quản lý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất